Giữa tháng Sáu, tập đoàn Đông Thịnh do không thể đạt được điều kiện công khai thu mua, đã ra thông báo giải trừ đề nghị thu mua. Thế là cuộc chiến chống thâu tóm kéo dài 53 ngày kết thúc bằng thành công của Y dược Trung Tây.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Đông Thịnh đang ở thế tăng liên tục cũng đổi chiều, rớt giá trong nhiều ngày giao dịch liên tiếp. Không ít nhà đầu tư nhỏ lẻ gió chiều nào xoay chiều đó đã bán tháo cổ phiếu, nhả hàng rút lui.
Sự nghiệp của Tiêu Hoài bước vào giai đoạn trì trệ, nhưng tình cảm của anh và Lâm Mộc lại vào giai đoạn cuồng nhiệt.
Anh bỗng chốc nhàn rỗi, không chỉ tiếp nhận việc quản lí nhà hàng "Năm 1936 Ấy", còn có nhiều thời gian hơn để chăm sóc cô. Tỷ như đưa đón cô đi làm, học nấu bữa sáng tình yêu, từ một nhân vật xuất chúng của giới tài chính trở thành người đàn ông tốt của gia đình.
Lâm Mộc dù bận rộn cách mấy cũng tìm cách tranh thủ thời gian để hẹn hò với người mình yêu.
Ăn thịt nướng bên lề đường, xem phim lúc giữa đêm, hát karaoke, chơi board game... Những việc các đôi tình nhân bình thường từng làm, anh cùng cô đều qua hết một lượt.
Tiếc rằng ngày sang Việt Nam đã gần ngay trước mắt.
Chính vì ngày sang Việt Nam ngày càng gần, sau một buổi hẹn hò, anh nắm tay cô bước đi trên con đường mòn yên ắng dưới ánh trăng đêm, trong tiếng ve sầu kêu râm ran đột nhiên hỏi: "Lâm Mộc, em có bằng lòng giới thiệu anh với người nhà của em không?"
Cô nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
"Em đi chuyến này là ba năm, anh hi vọng được gặp người nhà em với thân phận bạn trai của em, vừa để chào hỏi họ, cũng để cho họ một lời hứa. Dù là chân trời góc bể, tình cảm anh dành cho em cũng sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào."
Trước những lời như vậy, hàng mi dày của cô khẽ run rẩy, vội cúi đầu xuống.
Lát sau, cô ngước lên, hai mắt lấp lánh như sao bị phủ một tầng hơi nước mỏng, bên môi lại nở nụ cười hạnh phúc.
"Được, ngày mai chúng ta đi gặp bà ngoại, và cả bố mẹ nữa."
Bầu không khí lúc tảo một khó tránh được nặng nề và bi thương. Dù có Tiêu Hoài ở bên cạnh, nhưng khi quét dọn bia mộ của bố mẹ Lâm Mộc vẫn bật khóc nức nở, cả câu "Bố, mẹ, con đưa bạn trai đến gặp hai người" cũng nói không hoàn chỉnh.
Tiêu Hoài thấy cô nước mắt như mưa, bất giác nhận ra có những ký ức, những nỗi đau cả đời cũng không thể bị thời gian làm phai mờ đi được.
Anh hiểu tại sao khi Quý Vân Xung xuất hiện trước mặt cô nói phải cắt chi, cô không chút chần chừ mà gật đầu đồng ý đi cùng đối phương sang Đức chữa trị... Người chết đã khuất, người sống còn đây, tất cả những gì cô làm đều là đang bù đắp sự tiếc nuối không thể vãn hồi.
Bốn chữ "hối hận khôn nguôi" như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào lồng ngực cô, băm vằm trái tim cô đến mức máu thịt bê bết.
Tiêu Hoài không biết nói những lời đường mật, chỉ có thể ôm Lâm Mộc vào lòng, vỗ lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, sau này anh chính là người nhà của em."
Khi nói câu này anh rất nghiêm túc, là một lời hứa chắc chắn. Cô nghe xong, không những không nở nụ cười, ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
May mà sau khi tảo mộ sẽ hẹn gặp Quan Di, có mặt Quan Di, bầu không khí dễ chịu hơn hẳn. Cô ấy gặng hỏi Lâm Mộc động lòng với Tiêu Hoài từ lúc nào, tò mò muốn biết chi tiết vào đêm lễ tình nhân, còn trêu ghẹo hành vi "khoe khoang tình cảm" của Lâm Mộc vào ngày Tiêu Hoài từ chức, tóm lại nói rất nhiều.
Lâm Mộc chưa từng tiết lộ với bạn thân chuyện mình và Tiêu Hoài từng chia xa, thẹn thùng cười cho qua câu hỏi chi tiết, chỉ nói: "Quan Di, bây giờ Tiêu Hoài là bạn trai của mình, bọn mình đang qua lại với nhau."
Mỗi một chữ đều là lời thừa thãi. Nhưng với người dứt khoát nói không, nhiều lần từ chối xem mặt, không thích giao tiếp bằng ánh mắt với người khác trong thời gian dài như Lâm Mộc mà nói, mỗi một chữ đều cho thấy cô đã bước ra khỏi bóng đen tâm lí, sống cho hiện tại.
Quan Di vô cùng xúc động.
Liếc nhìn Tiêu Hoài, nhân vật truyền kỳ cao cao tại thượng ở đối diện, tâm trạng của cô có thể nói là vui buồn lẫn lộn.
Ba người trò chuyện hăng say, bữa cơm trở thành thứ yếu. Giữa chừng Tiêu Hoài ra ngoài nghe điện thoại một lúc, Quan Di hỏi Lâm Mộc: "Anh ấy có tốt với cậu không?"
"Tốt lắm."
"Cậu đừng trách mình đa nghi. Tuy Tiêu Hoài đã từ chức, nhưng anh ấy vẫn là người quản lí của quỹ phòng hộ. Nếu anh ấy và cậu hết hôn sẽ phải đối mặt với rủi ro phải chia khối tài sản khổng lồ, sẽ ảnh hưởng đến quyền chủ đạo đối với quỹ phòng hộ của anh ấy. Đàn ông ấy à, lúc yêu đương nhiệt tình lắm, khi đến bước bàn chuyện cưới khỏi thì trở nên bình tĩnh lí trí ngay, như hai người khác nhau vậy."
Nói đến đây, ngữ khí của Quan Di hơi ngại: "Cậu và Tiêu Hoài có thể đến với nhau, mình thật lòng thấy vui cho hai người. Nhưng hai người đến với nhau thật rồi, mình lại lo cậu sẽ chịu thiệt thòi trong cuộc tình này."
Lâm Mộc trầm ngâm một lúc, cầm nước ép bên tay phải lên uống một ngụm, khi lên tiếng giọng trong trẻo hơn nhiều: "Mình có một công việc tốt, thu nhập cũng không thấp, theo luật sửa đổi mới nhất của Đức, dù mình và Tiêu Hoài kết hôn rồi li hôn cũng không được chia bao nhiêu tài sản cá nhân của anh ấy, không gây được áp lực hôn nhân cho anh ấy. Còn việc ai chịu thiệt thòi trong quá trình hẹn hò...."
Lâm Mộc dừng lại, như có tâm linh tương thông ngoảnh mặt qua, nhìn Tiêu Hoài đã kết thúc cuộc gọi đang đẩy cửa bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!