Lâm Mộc phải làm tiểu phẫu ở bệnh viện, khâu vài mũi trên trán.
Tiêu Hoài đưa cô về biệt thự. Xe dừng hẳn, quản gia ra đón, thấy quần áo cô dính đầy máu, trên đầu còn phủ miếng băng gạc lớn, giật mình bật thốt "Chúa ơi".
Tiêu Hoài không giải thích, lên lầu năm để Lâm Mộc ngồi xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính rồi ra khỏi phòng.
Lâm Mộc bị sợ hãi, lại mất nhiều máu như thế, không có tâm trí để ý đến việc nơi đây là không gian riêng tư của Tiêu Hoài, cởi quần áo dính máu ra, nằm xuống giường ngủ.
Ngủ một giấc dậy trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, trong phòng ngủ vẫn còn một ngọn đèn bàn đang sáng.
Lâm Mộc quay đầu nhìn về phía đầu giường, thấy Tiêu Hoài đã thay quần áo mặc nhà ngồi trên ghế, đọc tài liệu dưới ánh đèn.
Nét mặt anh đã quay lại vẻ bình tĩnh thường ngày, khuôn mặt được ánh đèn nhuộm sắc mơ hồ, đôi mắt đen tựa như hồ nước, bên trong ẩn hiện tia sáng dịu dàng mềm mại.
Đã lâu lắm rồi cô không được ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, anh ngẩng đầu, chậm rãi nâng rèm mắt lên, đôi mắt dạt dào tình cảm nhìn sang, tầm mắt hòa vào ánh nhìn của cô.
"Dậy rồi à?" Anh lên tiếng trước.
"Ừm." Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, hơi khàn.
Anh đặt tài liệu trong tay xuống, cầm cốc nước đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: "Ngồi dậy uống chút nước nào."
Cô ngồi dậy, khi nhận lấy cốc nước đầu ngón tay vô tình chạm phải mu bàn tay của anh, hơi khựng lại.
Dòng nước mát làm dịu đi cổ họng khô khốc, cô nói "cảm ơn" rồi nằm trở xuống, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Tiêu Hoài không xử lí công việc nữa, lặng lẽ nhìn cô một lúc, thấy lông mi cô run nhè nhẹ, bất giác phá tan bầu không khí yên ắng: "Nếu em không ngủ được, có thể trò chuyện cùng tôi."
Cô không lên tiếng.
Tiêu Hoài đợi thêm một lúc: "Nếu em không phản đối, tôi có đôi lời muốn nói cho em nghe."
Cô ngập ngừng, vẫn không nói gì.
"Lúc em và Quý Vân Xung xảy ra tranh chấp, điện thoại vẫn chưa gác máy, tôi đã nghe được cuộc đối thoại của em và cậu ta." Tiêu Hoài nhấn mạnh, "Toàn bộ cuộc đối thoại."
"Sau khi em ngủ, tôi đã thử liên lạc với Quý Vân Xung, nhưng cậu ta không chịu nghe máy."
"Tôi đã nhắn tin cho cậu ta, nói bây giờ em đang ở chỗ tôi, yêu cầu cậu ta cho người đưa hành lí và hộ chiếu của em qua đây. Nếu cậu ta không đồng ý, tôi sẽ đến lãnh sự quán giúp em làm lại hộ chiếu. Đợi em cắt chỉ, chúng ta cùng về nước."
Lâm Mộc mở mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Hoài.
"Nhưng có chuyện tôi không hiểu, Quý Vân Xung nói "mỗi lần cậu ta ngồi trên xe lăn nhìn em kéo hành lí đi vào sân bay", cậu ta bị sao vậy? Gặp tai nạn gì ư?"
Lâm Mộc im lặng một lúc, đành nói ra sự thật: "Đầu gối của Quý Vân Xung bị thương nặng trong vụ tai nạn năm xưa, hai năm qua cứ nhiễm trùng đi nhiễm trùng lại, tình hình nghiêm trọng đến mức có khả năng phải cắt chi, nên em cùng anh ấy đến Munich để chữa trị. Sau nhiều trắc trở anh ấy đã giữ lại được đầu gối, nhưng cần nằm viện quan sát một thời gian.
Trong thời gian đó, em vừa phải làm việc, vừa phải cùng anh ấy đi tái khám, nên phải bôn ba qua lại giữa Thượng Hải và Munich."
"Tại sao trước giờ chưa từng nghe em nhắc đến những chuyện này?"
"Hôm em gặp Quý Vân Xung là lễ tình nhân, cũng là sinh nhật của anh, em băn khoăn không biết có nên nói cho anh biết vào ngày hôm đó hay không, lúc đó trong điện thoại anh nói có việc gấp cần xử lí, nên em không nói ra. Sau đó anh nói công việc bận rộn, ít trả lời tin nhắn, điện thoại cũng ít nghe, em không tìm được cơ hội để giáp mặt nói rõ chuyện này với anh.
Sau đó nữa... chúng ta đã cắt đứt liên lạc, cũng chẳng còn dịp để nói nữa."
Nói xong, Lâm Mộc nhìn Tiêu Hoài, thấy nét mặt anh chẳng có gì thay đổi, không biết có phải là vẻ lạnh lùng thờ ơ hay không, trong lòng khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn hiểu chuyện mà nói: "Nghĩ ngược lại thì, nếu em là đàn ông, đang phát triển tình cảm với một cô gái, đột nhiên biết được bạn trai cũ của cô gái ấy là bạn thân của mình, cũng sẽ thấy khó chịu, nên em có thể hiểu được quyết định xa lánh em của anh lúc đó."
Nói là vậy, nhưng cảm xúc xót xa trong tan ra trong lồng ngực, vành mắt cô ửng đỏ: "Anh có lời muốn nói với em, có phải muốn hỏi sau khi Quý Vân Xung quay lại, em có tình cảm ra sao với anh ấy, em và anh ấy là mối quan hệ gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!