Chương 25: Lời tỏ tình đến muộn (1)

Đã lâu rồi Lâm Mộc không gặp Tiêu Hoài, đột nhiên gặp lại, còn được nghe lời quan tâm từ anh, cổ họng như bị gì đó siết chặt, một chữ cũng không thể thốt ra, ngơ ngác nhìn anh nắm lấy ngón áp út và ngón giữa của mình kiểm tra vết thương.

Anh khẽ nói: "May mà không bị phỏng."

Dưới đêm trăng tĩnh lặng, giọng nói dịu dàng êm ái thế này có cảm giác rất không chân thật, nhưng lại dễ dàng khuấy động cảm xúc ẩn giấu nơi đáy lòng.

Mắt Lâm Mộc ngấn nước rồi nhanh chóng nén trở lại, không trả lời câu được hỏi: "Anh vẫn còn ở Munich sao?"

Tiêu Hoài thoáng sửng sốt, ánh mắt di chuyển từ ngón tay lên khuôn mặt của cô, nhìn vào đôi mắt như đang rưng rưng, lồng ngực hơi nhói đau. Rõ ràng rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Ừm, tôi vẫn ở đây."

Lâm Mộc nhếch môi cười, giọng điệu không giống đã lâu không gặp, mà giống người bạn cũ thân thuộc: "Vừa kết thúc công việc à?"

"Không, tôi vẫn đang làm việc. Em đang làm gì?"

"Em... em vừa ăn tối xong, rảnh rỗi ra ngoài tản bộ, lát nữa sẽ về nhà."

Nói xong, Lâm Mộc lại cố nở nụ cười, cố giấu giọng nói hơi khàn đi vì khói thuốc: "Anh làm việc tiếp đi, đừng để trễ nải."

Tiêu Hoài hờ hững đáp một tiếng, ngón tay thon dài vẫn giữ lấy ngón tay cô, không có dấu hiệu sẽ buông ra.

Cô lặp lại lần nữa, anh mới từ từ buông tay cô.

Giây phút buông hoàn toàn, lòng bàn tay anh trống không, trái tim cũng theo đó mà trống rỗng. Còn cô, nếu không cố gắng gượng, nước mắt đã tràn khỏi mi mắt.

Cô thích anh.

Anh nhớ cô.

Không thể nói. Không biết nói từ đâu.

Tiêu Hoài quay về xe, chẳng bao lâu xe đã lăn bánh, bỏ Lâm Mộc lại phía sau.

Lâm Mộc xoay người, ở trên cùng một đường thẳng với anh, nhưng đi về hướng ngược lại.

Bóng dáng cô trong gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, gần như sắp hòa vào sắc đêm ảm đảm, yết hầu của Tiêu Hoài trượt lên xuống vài lần, đột nhiên cất tiếng bảo tài xế quay xe lại.

Lúc này Lâm Mộc đã băng qua ngã tư đường, mỗi bước đi lại dụi mắt một cái, vừa gạt đi nước mắt thì nghe thấy phía sau có tiếng gọi vang dội: "Lâm Mộc!"

Cô quay đầu lại, ánh đèn xe rọi vào mắt làm cô không khỏi đưa tay lên chắn. Khi hạ tay xuống, cô nhìn thấy người đang đứng ở bên kia đường là Tiêu Hoài vừa mới rời đi đã quay trở về.

Lâm Mộc ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ.

Ngã tư đường xe cộ qua lại khá nhiều, tốc độ cũng khá nhanh, Tiêu Hoài không hề để ý đến những thứ này, mắt dán chặt vào cô, đi xuyên qua dòng xe, tiến về phía cô.

Khi cô sực tỉnh, anh đã đến trước mặt cô, quả quyết nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói lộ ra sự căng thẳng chưa từng có: "Đi theo tôi."

Cô bị anh bắt ngồi vào xe.

Chiếc xe về đến biệt thự trong thời gian ngắn nhất. Cô bị anh kéo xuống xe, dẫn lên phòng sách trên lầu năm.

"Bất luận em có đang gặp chuyện buồn lòng hay không cũng đừng một mình đi lang thang trên phố, có thể đến chỗ tôi đọc sách, nghe nhạc, thả lỏng tinh thần." Khi nói chuyện Tiêu Hoài vẫn nắm chặt cổ tay Lâm Mộc, mạnh tay đến thế, khiến cô bị đau nhỏ giọng xuýt xoa.

Anh nới lỏng tay một chút: "Quản gia cũng đang ở đây, nếu em đói có thể dặn ông ấy chuẩn bị thức ăn khuya cho em."

Lâm Mộc không vô ý đến mức hỏi anh tại sao lại biết cô không được vui, cúi gằm mặt không lên tiếng.

Tiêu Hoài nói tiếp: "Buổi tiệc xã giao đêm nay của tôi rất quan trọng, liên quan đến việc thu mua và sáp nhập Y dược Trung Tây, không thể từ chối được. Nhưng tôi hứa sẽ cố gắng về sớm, chắc khoảng một tiếng, không, có thể nhanh hơn, mong em hãy kiên nhẫn đợi tôi, khi về tôi có lời muốn nói với em."

Dặn dò xong, thời gian không cho phép chậm trễ thêm nữa, anh lập tức lên xe đến nơi tổ chức tiệc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!