Trong lúc đợi Quý Vân Xung lấy máu xét nghiệm, Lâm Mộc vào phòng bệnh thu dọn đồ dùng cá nhân.
Cô đợi mãi không thấy Quý Vân Xung quay lại.
Cô đến nơi xét nghiệm máu hỏi, được biết Quý Vân Xung đã ra về lâu rồi, nhận lấy kết quả xét nghiệm máu từ tay y tá, vừa xem qua mặt cô liền biến sắc.
Cô đi khắp nơi tìm người, nhưng trong không bệnh không thấy, phòng khám bệnh cũng không thấy, chỉ thiếu chưa lật tung bệnh viện lên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu cả.
Ngay lúc này, Lâm Mộc chợt nhớ một chuyện từng xảy ra khi cô còn là bác sĩ thực tập: Một bệnh nhân không chịu nổi sự hành hạ của bệnh tật, nửa đêm từ cửa sổ cầu thang lên tầng thượng của bệnh viện nhảy xuống mất mạng.
Lâm Mộc vội vàng lao vào lối thang bộ của khu bệnh nội trú, leo từng tầng một tìm kiếm.
Tóc cô đã rối, lớp trang điểm cũng đã nhòe, cả người trông vô cùng chật vật. Khi cô thở hổn hển lên đến tầng thượng, cánh cửa kính ra sân thượng đã bị ai đó mở ra từ trước.
Cô bước qua cánh cửa, nhìn thấy Quý Vân Xung.
Anh ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn gạch lót sàn trước mũi chân, tiến thêm một mét là khoảng không.
Lâm Mộc nhẹ nhàng tiến đến, ôm lấy anh từ phía sau: "Ở đây gió lớn, chúng ta về thôi."
Anh không lên tiếng, nhưng bàn tay đang đặt trên đầu gối lại không ngừng run rẩy.
Lâm Mộc không thốt ra được lời an ủi nào.
Cô là bác sĩ, biết bệnh nhân có bệnh sử nhiễm trùng lặp đi lặp lại như Quý Vân Xung thế này, cần phải theo dõi sít sao những bệnh truyền nhiễm có khả năng tồn tại trong cơ thể, nhẹ như cảm lạnh, viêm họng, viêm nướu, nếu không chữa trị kịp thời, rất dễ gây viêm khớp, gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng đề phòng thế nào, cũng không phòng được biến chứng thường gặp nhất sau khi phẫu thuật kết hợp khớp: tái nhiễm trùng. Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu các chuyên gia đều ủng hộ tiến hành phẫu thuật cắt chi.
Chịu biết bao nhiêu khổ cực mới hoàn thành phẫu thuật hợp nhất khớp, vì kết quả xét nghiệm máu hiện thị "nhiễm khuẩn" mà tuyên bố thất bại.
Tiếp nhận phẫu thuật hết lần này đến lần khác, từ hi vọng đến thất vọng rồi đến tuyệt vọng từ lần này sang lần khác, hành hạ cả cơ thể lẫn tinh thần khiến cho ý chí của Quý Vân Xung suy sụp trong nháy mắt.
Anh gắng gượng một lúc, cuối cùng vẫn không xoa dịu được nỗi đau, ôm chặt lấy Lâm Mộc, vùi mặt vào hõm vai cô bật khóc: "Anh cứ luôn nghĩ, nếu sau khi xảy ra tai nạn anh không sống tiếp, có phải sẽ không cần chịu đựng nhiều đau khổ và giày vò như vậy không? Báo chí viết anh không gì là không thể, nhưng thực tế anh chẳng có gì cả, không có bố, không có mẹ, không có em, ngay cả chân phải cũng không giữ được."
"Mộc Mộc, anh sống là để nếm trải tuyệt vọng hết lần này đến lần khác ư?"
Lâm Mộc sững sờ, bỗng chốc đỏ vành mắt.
Khi con người chán nản, trung tâm thế giới cũng trở nên ảm đảm tăm tối.
Trạng thái của Quý Vân Xung rất tiêu cực, không chịu tiếp nhận trị liệu, kiên quyết chuyển từ bệnh viện về biệt thự, không gặp khách, không nói chuyện, rất ít ăn uống.
Thấy anh như vậy, Lâm Mộc không thể yên tâm về nước, đành xin cấp trên nghỉ phép dài hạn. Nhưng năm nay cô đã xin nghỉ quá nhiều, vượt quá quy định cho phép nên phòng nhân sự không phê duyệt.
Nói cách khác, nếu Lâm Mộc kiên quyết ở lại Munich, chỉ có thể đệ đơn thôi việc với bệnh viện.
Công việc với cô mà nói, là sự nghiệp, là mục tiêu theo đuổi, hơn hết là động lực tinh thần nâng đỡ cô vượt qua giai đoạn suy sụp nhất trong đời. Bây giờ để chăm sóc Quý Vân Xung, cô đành phải từ bỏ công việc, từ bỏ tín ngưỡng duy nhất này.
Cả một buổi chiều, cô ở trong phòng sách của Quý Vân Xung, ngồi trước máy tính viết viết xóa xóa, xóa xóa viết viết.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng đầy đắn đo và không đành, ký ức đã qua như cơn thủy triều bao bọc lấy cô, làm cho cô nhìn thấy bản thân bị máu dồn lên não, đột nhiên đề nghị một chuyến du lịch nói đi là đi.
Nếu năm xưa không đưa ra quyết định sai lầm đó, thì đã không liên lụy đến Quý Vân Xung.
Nếu không nhất thời mềm lòng gợi ý phẫu thuật kết hợp khớp, đã không để Qu1y Vân Xung phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ như vậy, vẫn phải đối mặt với khốn cảnh phải cắt chi.
Cảm giác tội lỗi đã lâu không có lại đè nặng trong lồng ngực, vết thương đã lành lại bị xé toạt lần nữa, đau khổ đến cùng cực, cô không nhịn được bật khóc.
Cô cúi đầu, vùi vào khuỷu tay lặng lẽ khóc, khóc như một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Mãi cho đến khi Quý Vân Xung đẩy xe lăn vào phòng sách, cô mới thảng thốt ngẩng đầu, dung tay lau nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!