Tiêu Hoài không phủ nhận ngay.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, ngoài tiếng hô hấp đều đặn của anh ra, chỉ còn tiếng xào xạc của gió đêm lay động tán lá ngô đồng.
Có lẽ do tác dụng của hơi men, cảm xúc không tên bị khơi dậy, như một chiếc thuyền dập dềnh khuấy động làn sóng nho nhỏ trên mặt hồ. Anh mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, một tay nới lỏng cà vạt trên cổ áo, yết hầu trượt lên hạ xuống, mơ hồ đáp: "Không phải."
Giọng anh chậm rãi, trầm thấp, Lâm Mộc ở đầu dây bên kia tuy không nhìn thấy anh, không biết anh có biểu cảm thế nào, nhưng từ giọng nói này có thể cảm nhận được sự mệt mỏi giấu đầu lòi đuôi.
Cô gặng hỏi: "Anh không sao thật chứ?"
Nồng độ cồn không cao, nhưng mặt anh thoáng chốc đã đỏ bừng, trên trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, hai cánh môi hé mở, hồi lâu vẫn không trả lời được.
Sao anh có thể nói ra, anh không buồn, chỉ nhớ cô đến mức xiêu hồn lạc phách.
May mà con người anh khá thông minh, tùy cơ ứng biến thốt ra hai chữ: "Lâm Mộc."
"Em nghe."
"Lâm Mộc."
Lâm Mộc ngơ ngác, tưởng rằng tín hiệu không tốt, bèn đến bên cửa sổ ngoài hành lang: "Tiêu Hoài, anh có nghe được tiếng của em không?"
"..."
"Tiêu Hoài?"
Cô gọi anh liên tục mấy lần, giọng nhẹ nhàng êm ái, mê hoặc lòng người, anh suýt không kìm nén được kích động giãi bày nỗi khổ tương tư.
Anh hít thở sâu, nhìn cảnh mây buồn trăng sầu ngoài cửa sổ.
Đôi mắt hẹp dài với ánh nhìn sâu lắng, tựa như đốm mực lan ra trên trang giấy xuyến, lộ ra vẻ ảm đảm không ai hiểu được: "Lâm Mộc, lúc nãy tôi đang lái xe qua đường hầm... em tìm tôi có việc gì vậy?"
Câu hỏi ở cuối, thái độ điềm tĩnh, ngữ điệu bình thản, Lâm Mộc nhất thời nghẹn lời.
Không sai, cô nhìn thấy cái tên "Tiêu Hoài" xuất hiện trên màn hình gọi số, lại không thấy Tiêu Hoài đến khám, lập tức sốt ruột, vội vàng tìm anh.
Nhưng tìm được anh rồi sao nữa?
Những lời Michiko nhục mạ cô còn văng vẳng bên tai. Nhìn từ ngoài vào, cô không so đo chuyện cũ chủ động gọi điện thoại trước, ân cần hỏi han, bất luận phân tích từ góc độ nào, đáp án cũng chỉ có một, cô vẫn chưa nguội lòng với anh.
Anh hỏi như vậy, hẳn là muốn cô biết khó mà lui.
Lâm Mộc mím môi, cố giữ ngữ khí bình thản: "Em gọi điện chỉ muốn xác nhận anh có bệnh hay không thôi, nếu anh vẫn khỏe thì em không quấy rầy nữa."
Đầu dây bên kia rất yên ắng, không thấy đáp lời.
Tay cầm di động của Lâm Mộc từ từ hạ xuống.
Ban đêm nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, gió lùa qua cửa sổ se se lạnh, cảm giác hụt hẫng trong lòng lại xua mãi không đi.
Cô nhìn phím kết thúc cuộc gọi màu đỏ trên màn hình đăm đăm, không đành lòng ấn xuống, bèn đưa di động lên bên tai, muối mặt bắt chuyện tiếp: "Trên mạng xuất hiện rất nhiều lời công kích anh, anh có bị ảnh hưởng tiêu cực không?"
Do cuộc tình cũ bị phơi bày khắp nơi, lâu rồi cô không để ý xem tin tức nữa. Cho đến khi Quan Di nhắc đến tình hình gần đây của Tiêu Hoài, cô mới lên mạng xem thử, rất sốc trước lời lẽ của những "người chống đối" kia.
Suy bụng ta ra bụng người, cô đoán chắc chắn anh đang rất phiền não.
Lâm Mộc tức giận nói: "Mấy người bình luận kia lập luận hỗn loạn, đầy lỗ hổng. Nếu Lí Hông Chương là giặc bán nước, vậy ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Giao Thâng do Lí Hồng Chương và đời sau sáng lập ra há chẳng phải cũng là giặc bán nước sao? Nếu nói ông cố Tiêu Chính Phủ của anh là Hán gian, vậy ông cố của anh đứng ra đàm phán, thuyết phục ngân hàng Đức cho chính phủ nhà Thanh vay vốn tu sửa bảy con đường sắt Hỗ Ninh, Quảng Cửu, Hỗ Hàng Dũng... há chẳng phải đều là dấu ấn của Hán gian ư?
Những ngân hàng này, những con đường sắt này, đến tận bây giờ vẫn là huyết mạch kinh tế của quốc gia, nên anh không cần phải so đo với những người bình luận trên mạng kia. Họ vô tri ngu xuẩn, sẽ kéo anh xuống ngang hàng với mình, rồi dùng kinh nghiệm mắng chửi người phong phú của mình để đánh bại anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!