Bước ra khỏi nhà hàng, hai người sóng vai tản bộ về phía trước.
Câu nói "trọn một đêm" kia cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Mộc, cô liếc mắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh. Thời gian của anh quý báu thế kia, sao có thể dành hết để bầu bạn với cô được? Còn việc anh đối với cô có suy nghĩ mập mờ hay không, cô cũng không nhìn ra chút nào, chỉ thấy sắc mặt anh an tĩnh bình thản, cùng ánh trăng dịu nhẹ trên bầu trời vẽ thành những đường sáng.
Tiêu Hoài vờ như không biết cô đang nhìn mình, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng lại nhẹ nhàng cong lên chút ít, cho thấy tâm trạng anh lúc này không tệ.
Đi được một đoạn, Lâm Mộc thử hỏi: "Đêm nay anh đã đặt phòng khách sạn chưa?"
"Chưa."
Cô ho khan một tiếng: "Anh định ngủ ở đâu?"
"Không ngủ. Tôi đã hứa với em, dùng trọn một đêm để nghe em tâm sự về những phiền não trong lòng, tất nhiên nói được thì phải làm được."
Nhân vật lớn vứt bỏ công việc, thậm chí hy sinh cả giấc ngủ để nghe cô than thở, Lâm Mộc sao dám nhận lời, vội từ chối: "Em nói đùa thôi, đừng xem là thật."
Cô ngập ngừng một chút, mặt có chút nóng lên: "Căn nhà cũ bây giờ là nhà của anh... Nếu anh không ngại, đêm nay ngủ lại đây nhé?"
Anh có thiện ý với cô như vậy, cô để anh ngủ nhờ một đêm cũng là chuyện nên làm.
Tiêu Hoài nhàn nhạt cười: "Được."
Từ tây bán cầu vòng đến đông bán cầu, đi một vòng lớn, cuối cùng cô và anh lại ở cùng dưới một mái nhà lần nữa.
Hàng mi của Lâm Mộc run rẩy, che đi cảm xúc đang lưu chuyển trong đáy mắt: "Trong nhà không có vật dụng cho phái nam. Ở ngã rẽ phía trước có một cửa hàng tiện lợi, anh có cần..."
"Đi thôi." Anh tiếp lời, dẫn trước cô đi vào cửa hàng tiện lợi.
Cô nhìn anh chọn vật dụng tắm gội, cho đến khi nhìn thấy anh lấy quần lót nam từ trên kệ hàng xuống mới lúng túng thu hồi ánh mắt, chuyển về sản phẩm gần mình nhất, kẹo bạc hà.
Lúc thanh toán, Tiêu Hoài hỏi: "Đồ của em đâu?"
Lâm Mộc chưa phản ứng lại, nhưng thấy anh tự mình lấy hộp kẹo bạc hà đưa cho nhân viên thu ngân.
Cô ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Không lấy kẹo đâu, em muốn ăn sô cô la."
Giọng nói mềm mại nghe qua như đang nũng nịu, trái tim anh cũng theo đó mà mềm đi: "Tất cả các vị?"
Và rồi, lần đầu tiên Lâm Mộc gom đủ tất cả các vị sô cô la như thế.
Hương vị trơn mềm len lỏi khắp mọi ngóc ngách giữa môi và răng, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác ngọt ngào vui sướng. Cô liếc nhìn hai chiếc bóng trải dài trên mặt đường, vai kề sát vai, mơ hồ không rõ mà quấn vào nhau...
Cô nhìn bóng người trải dài ấy cười khẽ.
Tiêu Hoài thấy đôi mắt cô cong cong, bèn hỏi: "Sao em vui vậy?"
Bị bắt quả tang tại trận, Lâm Mộc đành tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: "Em nghĩ thông suốt chuyện không vui rồi, không thấy buồn nữa nên mới cười."
Ngữ điệu của cô rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại nghe ra chút manh mối: "Công việc gặp trục trặc?"
Lâm Mộc kể sơ qua sự phân tranh trong bệnh viện, lại nói tiếp: "Viện trưởng nói, em có mối hiềm nghi nhận hối lộ rất lớn, nếu không phải vì bố em từng là phó viện trưởng, mẹ từng là chủ nhiệm khoa nội trú, em sớm đã bị điều tra nội bộ rồi."
"Em phản bác lại, nhấn mạnh rằng nếu để bên ngoài biết được trong lúc chi phí điều trị tăng cao bệnh viện lại dùng Aminophenazoneco cho bệnh nhân, họ sẽ phải đối mặt với sự làn sóng trích nghiêm trọng không thua gì Y Dược Mỹ Lâm. Nhưng tiếc là viện trưởng không chịu nghe, còn đình chức em ngay trong ngày nữa."
Lúc nói, Lâm Mộc xoay người lại đối diện với Tiêu Hoài, đi giật lùi bằng bước chân nhẹ nhàng: "Viện trưởng là bạn học cũ của bố, nhìn em lớn lên, nhưng ông thà tin vào những lời đồn cũng không tin em. Em vốn rất tức giận, vừa gặp được anh, em nghĩ ít ra còn có anh tin tưởng em, thế là nhẹ nhõm hẳn."
Lúc này Tiêu Hoài cũng nhớ ra cô từng nói, khi tâm trạng không tốt, cô thường xuống bếp để làm vui dạ dày của mình.
Nếu anh không chủ động hỏi, chắc chắn cô sẽ không nhắc đến dù chỉ một chữ, tự mình đối mặt với khó khăn. Bây giờ nhớ lại tấm ảnh món ngon ấm áp kia và tương tác qua lại của anh và Quan Di ở bên dưới, anh vừa cảm thấy bản thân quá sơ ý, vừa thấy cô che giấu không ít tâm sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!