Khi đoàn người Bảo Khâm trở về nơi cắm trại, thanh thế rất lớn, đám thị vệ
nâng Bạch Hổ đắc ý đến mức chỉ muốn dạo vài vòng quanh khu trại, có thể
nói là hết sức huênh hoang. Tư Đồ đã biết tin từ trước, vui mừng phấn
khởi chạy ra đón, thấy Tần Liệt và Bảo Khâm mỗi người cưỡi một con ngựa
thì tức giận vô cùng, hận không thể rèn sắt thành thép, giậm chân xuống
đất.
Ngũ Cân không biết làm sao, đứng bên cạnh an ủi: "Tư Đồ đại nhân đừng nản
lòng, dẫu sao Công chúa cũng đã thấy được tư thế oai hùng của Tam gia
nhà chúng ta, dù chưa kịp thân mật, nhưng trong lòng tự biết là được
rồi. Vương gia nhà ta tay không tấc sắt đấu với hai con hổ. Đấng nam nhi anh dũng như thế, chắc chắn Công chúa chưa từng thấy bao giờ.
Ngài nhìn kìa, nhìn xem…
"Ngũ Cân còn đang muốn bắt Tần Liệt thuật lại câu chuyện đánh hổ cho hắn nghe, Tư Đồ đã chắp tay sau lưng, tung tẩy đi đến trước mặt Tần Liệt, đưa tay vuốt tấm da hổ mềm mại, giễu cợt:"Tam gia thật thú vị, con hổ
này tuy không hung ác bằng con hổ mắt xếch trán trắng[1], cũng không
nhanh nhạy như báo, nhưng ngài có thể một mình thắng hai, thật không dễ
gì…"
[1] Hổ mắt xếch trán trắng: Loại hổ mắt giương lên, ở giữa trán có nhúm
lông màu bạc, từng được miêu tả trong Thủy Hử đoạn Võ Tòng đánh hổ.
Ngay đến Bảo Khâm cũng nhận ra trong lời hắn nói không có mấy ý tán dương,
cũng không biết Tần Liệt đã đắc tội gì với hắn mà vừa về đã bị châm chọc như thế. Đề phòng vạ lây, Bảo Khâm vội cáo lui, chắp tay cười hì hì với Tần Liệt, vỗ vỗ con ngựa muốn rời đi.
Mới đi được hai bước, nàng đã nghe thấy tiếng Tần Liệt từ sau vọng đến:
"Tấm da hổ trắng này nàng không cần sao?"
"Không cần, không cần".
Bảo Khâm vội vã xua tay từ chối. Nếu là con hổ mắt
xếch mình vằn khác thì không nói làm gì, tuy oai phong mạnh mẽ nhưng
không hiếm. Còn Bạch Hổ thì tuyệt đối có một không hai, sợ là đến trong
cung cũng chưa chắc có. Nếu nàng cố chấp đòi lấy, chẳng phải sẽ trở
thành mục tiêu công kích của mọi người sao. Tính tình Bảo Khâm tuy có lỗ mãng, nhưng đạo lý này nàng vẫn hiểu được.
Tư Đồ đứng một bên chán nản nói:
"Công chúa không thích nhưng ta lại rất thích. Nếu người ta đã không cần, Tam gia cứ tặng ta là được".
Bảo Khâm đã đi một đoạn đường dài, nghe thấy vậy thì dừng lại, kinh ngạc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!