Mũi kiếm rung động, lưỡi kiếm sắc bén cắt xuống, trong chớp mắt liền khiến cổ Nhị Hoàng tử trào máu tươi. Máu thấm trên lưỡi kiếm, lập tức men theo mũi kiếm, rơi xuống đất như châu ngọc, vẽ nên một bức tranh đỏ thẫm.
Nhị Hoàng tử không thể nói gì nổi, thị vệ của hắn cũng bị dọa không nhúc nhích, trợn tròn mắt nhìn kiếm trong tay Bảo Khâm, sợ nàng không cẩn thận, hơi run sẽ lấy mạng Nhị Hoàng tử.
"Văn Quý phi sức khỏe không tốt, Nhị Hoàng tử muốn làm con ngoan, nếu đã đến thăm, chi bằng tới Ninh An cung cùng muội một chuyến?" Bảo Khâm mỉm cười trên mặt, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo, giống hệt Tần Liệt, như Tu La dọa người.
Nhị Hoàng tử không dám nói gì, đầu óc trống rỗng, tay chân mềm nhũn, ngây người đi theo nàng, lúc này mới dần có phản ứng. Hắn vừa buồn vừa bực, một mặt hận Bảo Khâm quỷ kế đa đoan, một mặt trách mình quá sơ suất, không cẩn thận rơi vào bẫy của nàng.
Ra khỏi điện, bên ngoài hành lang dài xuất hiện một đám phản binh, Bảo Khâm cười lạnh. Đám phản binh thấy nàng đang nắm giữ tính mạng Nhị Hoàng tử trong tay nên không dám vọng động, nhưng vẫn có kẻ to gan, lớn tiếng đe dọa Bảo Khâm, còn chỉ huy đám binh sĩ chuẩn bị bắn tên. Bảo Khâm không nhiều lời, ra tay cắt một nửa đầu ngón tay Nhị Hoàng tử, hắn đau đớn, gào ầm lên, đám phản quân lập tức vội vàng lui xuống.
Trong tay còn có con tin, Bảo Khâm đi đường dũng cảm hơn nhiều, bước chân còn nhanh hơn lúc đến, chẳng bao lâu nàng đã về tới cửa Ninh An cung, nghiêng người bước vào.
Hoàng hậu sai Tô ma ma đứng canh ngoài cửa cổng, vừa nhìn thấy đoàn người máu me nhầy nhụa thì giật mình, nhìn lại thấy kẻ bị thương là Nhị Hoàng tử, bà lập tức che miệng, phi như bay vào trong. Chẳng bao lâu, Hoàng hậu nương nương tự mình ra nghênh đón.
Hoàng hậu căn bản không thèm nhìn Nhị Hoàng tử lấy một cái, chỉ run rẩy nắm lấy tay Bảo Khâm, nói:
"Con có ổn không?"
Bảo Khâm điểm huyệt cho Nhị Hoàng tử ngất đi, giao người cho Tô ma ma mới trả lời: "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần không sao." Trong mấy tháng ở Giang Nam, nàng và Tần Liệt luôn chú ý chăm sóc cơ thể, sức khỏe đã ổn định từ lâu, giờ thai nhi trong bụng cũng được ba tháng, rất vững vàng. Lần này nàng gặp may nên không phải vận động mạnh, không ảnh hưởng gì đến thai nhi.
Tuy Nhị Hoàng tử đã bị tóm, nhưng điều này không có nghĩa là đã hết lo lắng. Phản quân bên ngoài chẳng may cứ tấn công thì dù Bảo Khâm có Nhị Hoàng tử trong tay cũng không cứu được mọi người. Mới kéo dài được hai ngày, nếu đám phản quân phát điên thì cuối cùng chắc chắn nàng sẽ rơi vào cảnh ngọc nát đá tan, mà nàng không muốn chết tẹo nào.
"Trước tạm kéo dài hai ngày, nếu thật sự không được..." Hoàng hậu hít một hơi dài, nghiêm túc nói: "Con dẫn vợ Tần Tu và mấy tiểu Công chúa đi trước."
Bảo Khâm không đồng ý, cũng không cự tuyệt, chỉ cười nói: "Nói không chừng quân cứu viện đã tới."
Nhưng sự thật chứng minh, lời này chỉ là hi vọng của nàng. Họ trấn giữ trong cung hai ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng quân cứu viện. Phản quân bên ngoài không ngừng bắn tên vào muốn đàm phán, dựa vào tần suất và lời lẽ trong thư, e rằng nhà họ Văn đã không đợi nổi nữa rồi.
Nếu thật sự nhà họ Văn cố tình tấn công, e rằng cuối cùng chỉ có con đường chết. Bảo Khâm suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng đưa ra điều kiện: "Hai cỗ xe ngựa, đưa họ ra ngoài."
Đám phản quân không suy nghĩ đồng ý luôn. Ngay lập tức có hai cỗ xe ngựa đưa đén cửa cổng. Bảo Khâm bảo Thanh Nhã ra ngoài kiểm tra liền phát hiện ra vấn đề, lập tức trả xe ngựa lại, đồng thời gửi kèm một ngón tay của Nhị Hoàng tử.
Nhà họ Văn không dám giở trò quỷ nữa, lần sau đó tới một cỗ xe vững chắc, Thanh Nhã kiểm tra mắt, miệng của con ngựa thật cẩn thận, xác định không bị hạ thuốc mới về cung báo cho Bảo Khâm.
Chỉ có hai cỗ xe, đương nhiên không thể mang theo tất cả mọi người cùng đi. Bảo Khâm không sợ đắc tội người khác, nàng không bảo vệ nổi tất cả đám phi tần trong cung, nên dứt khoát không dẫn người nào theo. Ngoài Hoàng hậu ra, chỉ có mấy vị tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa.
Tô ma ma và Thanh Nhã lo việc đánh xe. Trong xe chật kín người: Hoàng hậu, Ngô Thúy Bình, các tiểu Công chúa, tiểu Hoàng tử, còn có cả Nhị Hoàng tử đang hấp hối.
Cửa cung mở ra, thị vệ trong cung Ninh An dẫn đầu, phía trước có hơn chục người và ngựa, theo sau là hai cỗ xe, cuối cùng lại có hơn mười thị vệ nữa. Văn đại nhân chặn giữa đường, sắc mặt u ám, nói: "Nếu các ngươi nuốt lời, mang theo Nhị điện hạ, chẳng phải bọn ta chịu thiệt lớn hay sao? Nhất định phải lưu lại một người!"
Bảo Khâm cương quyết, lạnh lùng nói: "Văn đại nhân xin cứ yên tâm, trên xe còn có Hoàng hậu nương nương, đại nhân cho rằng Hoàng hậu nương nương là kẻ tiểu nhân lật lọng như mình sao? Tất nhiên, nếu đại nhân không thả bọn ta ra ngoài, cùng lắm là ngọc nát đá tan. Dù sau cũng chỉ chết mà thôi, mấy người phụ nữ đổi lấy mạng của Nhị Hoàng tử cũng đáng giá."
Lời này của nàng khiến Văn đại nhân xanh mặt. Ông ta suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy nàng nói cũng có lý. Nếu Nhị Hoàng tử thật sự mất mạng, chuyện bọn họ làm phản sẽ thành trò cười. Thuộc hạ nhà họ Văn có bao nhiêu bản lĩnh, ông biết rõ nhất. Đám binh lính của ông ta sao địch nổi với đại quân nước Tần. Nay cùng Nhị Hoàng tử mưu phản, một mặt do gần đây Tần Đế bức ông ta quá mức, nếu không ra tay chỉ sợ toàn quân bị hủy diệt.
Mặt khác, ông ta cũng có lòng riêng, nếu thật sự khiến Tần Đế thoái vị, để Nhị Hoàng tử đăng cơ, nhà họ Văn chẳng phải đã lập công lớn...
Thấy Văn đại nhân không nói gì, Bảo Khâm nháy mắt với thị vệ. Thanh Nhã và Tô ma ma quất roi, mọi người vội vã rời cung.
Xe ngựa nhanh chóng ra ngoài thành, Bảo Khâm móc chiếc bình sứ ra ngửi, sau đó đổ toàn bộ thứ có trong bình vào miệng Nhị Hoàng tử, cười lạnh: "Ta đồng ý thả ngươi, nhưng không nói sẽ không hạ độc. Cũng coi như Nhị ca vận khí tốt, trên người ta không có hạc đỉnh hồng, thuốc độc trong bình chẳng qua lấy từ Dược Vương cốc ra mà thôi. Nhị ca muốn sống, phải hành động nhanh một chút." Nói xong, nàng cũng không bảo Thanh Nhã giảm tốc độ đã đạp hắn xuống xe.
Tuy biết Bảo Khâm thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Hoàng hậu chưa thấy tận mắt bao giờ. Nay được chứng kiến màn này, bà im lặng thật lâu không nói gì. Đám thị vệ bên ngoài nhanh chóng hiểu ý, nếu không phải Bảo Khâm từng nói với họ trước, chỉ e lúc này tất cả đều nằm dưới chân Nhị Hoàng tử.
Xe ngựa chật kín người nên tốc độ cũng không thể quá nhanh. Bảo Khâm không hi vọng họ có thể thuận lợi chạy đến bãi săn. Nếu nàng là phản quân, nhất định sẽ bày mai phục trên đường đến đó. Nếu thật sự đi rồi, chắc chắn không có đường quay lại.
Nghĩ một lúc, Bảo Khâm cắn răng, hỏi ý Hoàng Hậu: "Mẫu hậu, nhi thần muốn đến chỗ đóng quân ngoài thành."
Hoàng hậu kinh ngạc: "Chẳng phải con nói đội quân đã bị nhà họ Văn mua chuộc rồi hay sao?"
Bảo Khâm lắc đầu: "Nếu nhà họ Văn thành công, Mao Kiểm Hoành nhất định sẽ ra tay nhanh hơn ai hết, nhưng tình hình này… ngay cả chúng ta cũng thoát ra rồi, nhà họ Văn và Nhị Hoàng tử có chiếm được kinh thành cũng không được như mong muốn. Mao Kiểm Hoành là một lão hồ ly, đương nhiên ông ta biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này quân cứu viện chưa tới, nếu ông ta vào Kinh tiêu diệt toàn bộ phản quân coi như sẽ lập được công lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!