Tuy Bảo Khâm cảm giác trong thành sẽ nổi phong ba, nhưng không ngờ Nhị Hoàng tử lại to gan đến vậy, hắn dám mưu phản. Theo lý mà nói, hắn và Thái tử như nước với lửa, nhưng Tần Đế đối xử với hắn không bạc, hơn nữa Tần Đế vẫn đang sung sức ít cũng phải tại vị chục năm nữa. Sao Nhị Hoàng tử lại suy nghĩ không thông, tự tìm đường chết!
Nhưng đây không phải lúc phân tích vấn đề này. Nhị Hoàng tử nhất định đã có âm mưu tạo phản từ trước, có lẽ chuyện Văn phi bị bệnh là cố ý, tất cả chỉ nhằm được ở lại Kinh thành dễ dàng hành động. Bây giờ không chỉ có Tần Đế không ở đây, ngay cả Thái tử, Tần Liệt và các vị Hoàng tử khác đều đến bãi săn, hắn có Văn gia giúp đỡ, muốn chiếm Kinh thành cũng là điều có thể. Nếu hắn thật sự khống chế được Hoàng hậu và mọi người, sợ là Tần Đế và Thái tử sẽ phải e ngại.
Nghĩ đến đây Bảo Khâm thầm thấy may mắn. May mà nàng kéo Ngô Thúy Bình vào cung, nếu không chỉ e giờ đã rơi vào tay Nhị Hoàng tử. Dù sao nơi này đâu đâu cũng có thị vệ canh giữ, lại toàn là tâm phúc của Tần Đế, dù Nhị Hoàng tử sẵn có mưu đồ cũng không thể tấn công bọn họ trong vài ngày.
"Nương nương!" Bảo Khâm suy nghĩ rồi nói thêm: "Bên Tây Tam Sở còn mấy vị Điện hạ và Công chúa, có phải cũng gọi đến đây? Còn có Văn Quý phi..." Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoàng hậu, ánh mắt trong vắt: "Sức khỏe Văn phi nương nương không tốt, nếu biết bên ngoài náo loạn, e sẽ bị dọa sợ hãi. Mong Hoàng hậu đón Văn Quý phi đến đây để tránh rắc rối."
Hoàng hậu đương nhiên hiểu ý nàng, suy nghĩ một chút rồi sai người hầu đến cung Dụ Khánh, nơi Văn Quý phi ở luôn.
Còn ở Chính điện bên này, lập tức có thị vệ bao vây, bảo vệ cả tòa đại điện.
Một lúc sau, người hầu được sai đi đón Văn Quý phi về báo Văn Quý phi không khỏe, nhất quyết không chịu đi. Hoàng hậu nghe xong thì phiền muộn, nhấc chén nhấp ngụm trà, nói: "Hừ, một lũ vô dụng! Sai các ngươi đi mời một người cũng không xong, hay là bản cung phải tự mình đi?"
Đám người hầu lần lượt quỳ xuống, không dám hé răng. Bảo Khâm trông thấy, mỉm cười, nói xen vào: "Hoàng hậu nương nương đừng tức giận. Chắc hẳn Văn Quý phi cũng không biết ngoài cung xảy ra chuyện, bệnh nặng không muốn di chuyển nên mới từ chối. Chi bằng để con đi nói chuyện với nương nương, đảm bảo sẽ đưa được người đến đây."
Hoàng hậu nghiêm túc nhìn nàng, dáng vẻ dịu dàng hiền hậu đã biến mất, bắt đầu xem xét đánh giá, một lúc sau bà mới mỉm cười, ôn hòa nói: "Vậy con dâu đành vất vả rồi!"
Bảo Khâm lĩnh chỉ đứng dậy cáo lui, trước khi đi nhìn sang Ngô Thúy Bình, gật đầu trấn an nàng ta.
Văn Quý phi là sủng phi của Tần Đế, Dụ Khánh cung đương nhiên cách Chính điện không xa, Bảo Khâm đi một lát liền tới cửa. Bên ngoài có thị vệ canh gác nhìn thấy nàng dẫn theo một đoàn người lũ lượt đến, trên mặt chúng liền hoảng loạn, giữ chặt cửa, nói: "Văn phi nương nương không khỏe, không muốn gặp ai, xin các vị trở về cho!"
Bảo Khâm không buồn nhìn họ một cái, nhấc chân đi tiếp. Đám người hầu thấy thế vội vàng nối gót theo sau, đám thị vệ trông thấy họ khí thế như vậy, cũng trở nên bạo gan hơn, xông lên trước đẩy đám canh cổng ra, mở rộng cửa, cung kính đưa Bảo Khâm vào trong.
Ở trước mặt Hoàng hậu, Bảo Khâm vẫn còn dịu dàng, nói năng hành động không quá dạn dĩ, nhưng đến Dụ Khánh cung, nàng không cần phải diễn kịch nữa, dứt khoát xua tay, cao giọng nói: "Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, trong cung bị cháy, nhanh chóng đưa Văn Quý phi đến Ninh An cung lánh nạn."
Nàng vừa mở miệng liền bịa chuyện, Thanh Nhã đã quen rồi, nhưng đám người hầu cung nữ thị vệ đều sững sờ. Có thể ở bên cạnh hầu hạ Hoàng hậu ắt không phải kẻ ngốc, ngơ ngác chốc lát họ nhanh chóng bình tĩnh lại, vội vàng xông vào Dụ Khánh cung làm việc theo "khẩu dụ của Hoàng hậu".
Văn Quý phi ỷ vào việc Hoàng hậu không dám cậy mạnh nên mới lên mặt như vậy, giờ thấy Bảo Khâm không thèm coi nàng vào trong mắt chút nào, lập tức giận run người, chỉ vào Bảo Khâm mắng: "Ngươi…to gan! Dám đến làm bừa trong cung của ta!" Nói rồi bà lại quát đám cung nữ thái giám trong Dụ Khánh cung: "Các ngươi chết hết rồi à? Dám mặc kệ người khác tới đây làm loạn?"
Bảo Khâm nhướn mi, chậm rãi bước đến bên cạnh Văn Quý phi, thì thầm vào tai bà ta: "Quý phi nương nương, trong lòng mọi người đều rõ, hà tất phải phô trương thanh thế như vậy. Nhị Hoàng tử mưu phản, dù thành hay bại, bà cũng không được yên. Nếu bà là người thông minh, thì đi theo ta, nếu cứ làm loạn như vậy..." Nàng khẽ nghiêng mặt, nụ cười trên môi vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt ngập tràn băng lạnh, khiến Văn Quý phi lạnh người, không dám nhìn tiếp.
"Có lẽ Quý phi nương nương cũng biết, tính tình thần thiếp không được tốt cho lắm. Nếu chẳng may không khống chế được bản thân, sợ là nương nương sẽ không được yên. Đến lúc gặp Hoàng hậu nương nương, người sẽ càng hối hận hơn." Bảo Khâm nói rất dịu dàng, giống như sợ to tiếng sẽ dọa người, nhưng ngữ khí của nàng khiến người ta sợ run.
Văn Quý phi chẳng ngờ nàng sẽ không nể mặt, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào để đối phó. Suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Văn Quý phi sống trong cung cấm bao nhiêu năm như vậy, nhãn lực phi phàm, khi Bảo Khâm ra lệnh ánh mắt ngoan độc, bà ta liền hiểu nàng là loại người nào. Nếu cố chấp náo loạn, chỉ e mình không những mất mặt mà còn mất mạng.
Đến Văn Quý phi còn không dám nói năng gì, đám cung nhân khác càng không cần bàn đến. Bảo Khâm rất khách khí mời bà ta đi trước, nhưng không để cho cung nữ trong Ninh An cung đến hầu. Bảo Khâm mỉm cười theo sau Văn Quý phi nửa bước, vừa đi vừa cùng bà ta trò chuyện.
Trở về Ninh An cung, Hoàng hậu đối xử rất khách khí với Văn Quý phi, còn sai cung nữ dẫn bà ta đến ở Thiên điện, đồng thời cũng giữ Bảo Khâm ở lại luôn.
"Bản cung vốn định đón con vào cung chơi, ai ngờ hai đứa đã đến rồi." Hoàng hậu bảo cung nữ ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Bảo Khâm, Ngô Thúy Bình, Hoàng hậu và Tô ma ma.
Bảo Khâm loáng thoáng đoán ra ý Hoàng hậu, nhưng vẫn chưa chắc chắn nên không nói ra vội, hơi cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang dậy sóng, lôi Tần Đế ra mắng chửi. Ngô Thúy Bình ngây người, không hiểu gì hết, lén liếc nhìn Bảo Khâm, xem có thể đoán ra điều gì từ trên mặt nàng không.
Hoàng hậu uống trà, rồi nói tiếp: "Bệ hạ từng nói với bản cung, thê tử của A Liệt khéo léo linh hoạt, hành sự có phong thái của bậc đại tướng, là một nữ anh hùng."
Bảo Khâm không biết rốt cuộc lão hồ ly kia nghĩ gì trong đầu, vội vàng nói một cách khiêm tốn: "Nhi thần vụng về, Bệ hạ quá lời rồi!"
Hoàng hậu cười: "Bệ hạ rất ít khi khen ai, nếu đã khen, đương nhiên con phải rất xứng đáng." Nói rồi, bà dừng lại, đè thấp giọng: "Chuyện hôm nay, con nghĩ như thế nào?"
Ngô Thúy Bình nín thở tập trung, đến thở mạnh cũng không dám.
Bảo Khâm cúi đầu khẽ nói: "Thiết nghĩ Bệ hạ ắt có chuẩn bị, con không dám nhiều lời."
Hoàng hậu cười khổ, lắc đầu: "Con đừng hiểu lầm, Bệ hạ dù biết được Nhị Hoàng tử tâm địa bất chính, nhưng cũng không đoán được hắn dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này." Tần Đế đi săn mùa thu, mang theo nhiều thị vệ, tuy để lại một ít, nhưng Nhị Hoàng tử đã có âm mưu từ trước, còn câu kết với nhà họ Văn, có thể bảo vệ được cửa cung hay không, Hoàng hậu thật sự không chắc chắn.
Nghe những lời này, lòng Bảo Khâm mới dễ chịu một chút, tạm thời không thầm mắng Tần Đế nữa, nghĩ xem nên làm gì để vượt qua khó khăn trước mắt. Nàng suy nghĩ thật kỹ, nhưng vẫn chẳng có cách nào, giờ họ đang bị vây trong cung, đường sống duy nhất là đợi người đến cứu giá. Hoàng hậu đã sai người truyền tin ra ngoài, điều quan trọng bây giờ là họ có thể trụ được mấy ngày, đợi quân cứu giá hồi Kinh.
"Nhị Hoàng tử mưu phản, chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Thống lĩnh cấm vệ quân là tâm phúc của Bệ hạ, chắc chắn sẽ không bị mua chuộc, nhưng thống lĩnh doanh trại đóng ngoài Kinh thành thì có thể, hắn là thông gia với nhà họ Văn, ngày thường không thân thiết chưa biết chừng cố ý đóng kịch cho mọi người xem. Nhưng Mao Kiểm Hoành xưa nay giảo hoạt, dù nhận lời Nhị Hoàng tử cũng chưa chắc đã dẫn quân vào Kinh thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!