Chương 40: (Vô Đề)

Tư Đồ nhếch miệng cười, đem quạt trong tay quạt càng phóng khoáng: "Ấy, Tam gia nói vậy xa lạ quá. Giao tình của chúng ta thế nào, ta không để ý đến ngài mới là lạ. Không chỉ có ngài, Thất Công chúa…Ôi! Giờ nên gọi Vương phi mới đúng. Ta và Vương phi cũng không phải mới gặp nhau, hai vị đi liền nửa năm, trong kinh thành có biết bao người mong ngóng đó!"

Tần Tu cũng hùa theo góp vui, giống như cố ý gây khó dễ cho Tần Liệt, lên tiếng phụ họa rất có nhịp điệu: "Cũng không đúng! Nếu nói quen thuộc, ta và Tam tẩu còn quen nhau sớm hơn. Đúng rồi! Tam tẩu à, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bao giờ ấy nhỉ?"

Ánh mắt Tần Liệt như phóng dao về phía Tần Tu, nhưng Tần Tu vẫn coi như không thấy, tiếp tục phát ngôn xằng bậy. Bảo Khâm mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi trả lời: "Trí nhớ Ngũ đệ thật tệ, nhanh như vậy đã quên rồi! Sắp được bốn năm rồi đó. Khi ấy đệ dẫn theo một đội quân lội qua dòng sông bị quân Yên mai phục…"

Nàng còn chưa nói hết, Tần Tu đã đỏ mặt, vội vàng ngăn lời: "Trời ơi! Sao Lục Cân vẫn còn chưa mang trà lên nhỉ? Đúng rồi, Tam ca à, lần này huynh đã đi những nơi nào ở Giang Nam thế?"

Bảo Khâm chặn họng Tần Tu thành công, trong lòng thỏa mãn, quay sang nhìn Tư Đồ, mỉm cười. Dáng vẻ nàng dịu dàng mà khách sáo: "Lần trước gặp cốc chủ

- Tư Đồ lão tiền bối, ta và ông ấy nói chuyện rất hợp nhau. Ông còn kể một số chuyện xưa của Tư Đồ đại nhân."

Mặt Tư Đồ biến sắc, miễn cưỡng mỉm cười, không ngừng vẫy quạt, nịnh nọt Bảo Khâm: "Mấy ngày trước ta mới bắt được ít đông trùng hạ thảo, trở về sẽ sai người mang đến tặng Vương phi. Giờ là lúc người cần bồi bổ cơ thể nhất, phải chú ý thật kỹ."

Tần Liệt lạnh lùng ngắt lời: "Không cần phiền Tư Đồ đại nhân! Vương phủ tuy không giàu có gì nhưng chút tiền để phu nhân mua đông trùng hạ thảo vẫn đủ. Ngược lại, ta thấy Tư Đồ đại nhân cũng hai sáu tuổi rồi, nhưng vẫn không chịu lấy vợ, ngay đến một người làm ấm giường cũng chẳng có. Ta thật không yên tâm chút nào. Chi bằng sáng mai ta sẽ thưa với Hoàng hậu nương nương một tiếng, nhờ người chọn giúp ngài vài mối tốt, nhất định phải chọn người vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn, nếu không sao có thể lọt vào mắt xanh của Tư Đồ đại nhân. Người này không được thì người kia, Kinh thành rộng như thế, chắc chắn sẽ có người khiến ngài vừa mắt. Đúng rồi…"

Tần Liệt đột nhiên quay đầu, nhìn Bảo Khâm, hỏi rất nghiêm túc: "Ngày trước chẳng phải phu nhân và Thái tử phi nói chuyện rất hợp đó ư? Thái tử phi còn nói nhà họ Vương vẫn còn mấy vị tiểu thư đã đến tuổi nhưng chưa có hôn ước?"

Tư Đồ hiểu tính Tần Liệt, nếu chọc hắn giận, e hắn không chỉ nói suông đâu! Thế nên Tư Đồ đành liên tục nhận lỗi, vẻ mặt ủ rũ cầu xin: "Là ta lỡ lời, Tam gia đại nhân đại lượng, đừng chọc ta nữa." Lỡ như Tần Liệt tức giận chạy đi tìm Hoàng hậu thật, Thái tử phi lại đổ thêm dầu vào lửa, chẳng phải hắn sẽ phải lấy tiểu thư nào đó nhà họ Vương hay sao? Tính nết các tiểu thư họ Vương, người trong Kinh thành không ai không biết. Có mỗi Thái tử phi dịu dàng hiền đức, còn lại đều chua ngoa vô lý.

Chẳng cần nói ai xa, cứ nhìn Vương Nhạn Như là biết…cũng may nàng ta vẫn còn gả đi được.

Thấy Tư Đồ xuống nước, Tần Tu không chút nghĩa khí cười trên nỗi đau của người khác, phụ họa: "Tam ca nói rất có lý! Tư Đồ, ngươi đừng từ chối nữa, cứ kéo dài như vậy là không cưới nổi vợ đâu." Xong rồi, hắn nghiêm túc nói với Tần Liệt: "Tam ca phải nhọc công rồi! Gì không biết chứ Tư Đồ nhất định phải lấy một người thật xinh đẹp. Nếu không, lấy phải cô vợ đanh đá còn không đẹp bằng hắn thì hắn quá thiệt thòi rồi!"

Khuôn mặt Tư Đồ trắng bệch, nhìn Tần Tu đầy căm phẫn, lên tiếng mắng chửi: "Được lắm Tần Lão Ngũ, đừng tưởng ngươi lấy vợ rồi thì giỏi lắm! Đã lấy nhau được nửa năm mà vẫn chẳng thấy vợ ngươi có gì, hay là ngươi bất lực?" Hắn tức giận nên nói năng không còn chừng mực, đâu để ý đến Bảo Khâm có ở đây hay không, mở miệng ra liền nhắc đến chuyện khuê phòng. Lông mày Tần Liệt chợt nhíu lại.

Nếu đổi lại là cô nương khác, nghe xong nhất định sẽ xấu hổ chạy đi. Nhưng Bảo Khâm từng nghe thấy những lời còn trắng trợn hơn thế này, nên không cảm thấy gì, vẫn mỉm cười. Thấy sắc mặt Tần Liệt không tốt, nàng vội vàng chạy đến kéo hắn.

Tần Tu cưới Ngô Thúy Bình hồi đầu năm, khi ấy Bảo Khâm và Tần Liệt còn đang ở nước Yên, không đích thân đến chúc mừng được, chỉ có thể đợi về Kinh rồi tặng quà sau. Tần Tu và Ngô Thúy Bình tình cảm hòa hợp, trong phủ không có thiếp thất nào khác, cả hai đều khỏe mạnh, nhưng không hiểu vì sao, thành thân đã nửa năm mà Ngô Thúy Bình vẫn chưa có thai. Tần Tu không sốt ruột, nhưng Tần Đế thì có, nhất là sau khi Tần Liệt dẫn Bảo Khâm vầ Kinh, Tần Đế không chịu được còn sai Tư Đồ đến "khám bệnh" cho hắn, chuyện này khiến Tần Tu vẫn luôn kêu ngạo bị đả kích.

"Tư Đồ…" Tần Tu ghét nhất bị người ta nhắc đến chuyện này, nhất thời nổi giận, vỗ bàn cái "bốp" một cái, mắng: "Ngươi thích đánh nhau có phải không? Nào đến đây…"

Tư Đồ chỉ nhướn mày, không trả lời.

Tần Liệt híp mắt xem hai người họ đối đầu, không có ý định giảng hòa. Bảo Khâm đành đứng ra hòa giải, cười nói: "Nếu hai vị bất hòa ở Vương phủ…" Nói đến đây, nàng chợt im lặng, cười như không cười nhìn hai người kia, ánh mắt sắc lạnh không kém Tần Liệt.

Tần Tu và Tư Đồ đồng loạt lạnh người.

Đúng lúc đó, Ngũ Cân mang trà lên, khẽ bẩm báo với Tần Liệt: "Vương gia, Thái tử và Nhị điện hạ đến."

Không khí trong phòng như ngưng đọng, Tần Tu và Tư Đồ nhìn nhau, cả hai đều im lặng. Ánh mắt Tần Liệt bình tĩnh, gật đầu nói: "Mau mời họ vào."

Tần Tu và Tư Đồ là người đã quá quen thuộc rồi, nhưng Thái tử và Nhị điện hạ thì không nên Bảo Khâm không thể ở đây nữa, nàng gặp mặt chào họ một tiếng rồi mượn cớ rời đi.

Sức khỏe của Bảo Khâm rất tốt, không có triệu chứng gì khác lạ khi mang thai, chỉ hơi buồn ngủ. Sau khi nàng dặn Thanh Nhã bảo đầu bếp chuẩn bị ít trà cho khách, liền quay về phòng nghỉ ngơi. Ngủ không biết đã bao lâu, đến khi nàng mơ màng thức giấc, mới phát hiện bên cạnh có người nằm nghiêng về phía này, cả người cơ hồ chui vào lòng nàng, hơi thở vừa ôn hòa vừa ấm áp, sống mũi chạm vào cổ Bảo Khâm có cảm giác âm ấm.

Nàng hơi động đậy, Tần Liệt liền thức giấc, mở mắt, mở màng: "A Bảo…" Hắn thì thào một câu, rồi từ từ nhắm mắt, rồi lại chậm rãi mở ra: "Nàng đói bụng chưa?"

Thế là hai người ngồi dậy rửa mặt, Thanh Nhã đã đứng chở hầu hạ bên ngoài, sau khi vào liền hỏi họ muốn ăn cơm ở đâu.

Bảo Khâm gạt tóc, nói: "Họ đều đi hết rồi?"

"Đều đi hết rồi!" Dáng vẻ Tần Liệt có chút thiếu kiên nhẫn: "Người nào cũng không yên, ta chẳng thèm để ý đến họ."

Bảo Khâm chỉ cười, trong lòng rất rõ, tuy Tần Liệt không ham muốn gì cái vị trí kia, nhưng nếu muốn cướp về thì thừa sức. Suy cho cùng, cũng là do binh quyền gây họ. Hơn nữa, trong đám huynh đệ, hắn và Thái tử thân cận nhất, không có chút địch ý nào. Dù là Tần Đế hay các đại thần trong triều, ai cũng xem hắn là người ở phe Thái tử.

May mà Tần Đế vẫn còn tin tưởng Tần Liệt, nếu không đã thu hồi binh quyền trong tay hắn từ lâu rồi. Nhưng dù Tần Đế có buông tay, Tần Liệt cũng không thể phụ lòng ông, cho nên hai năm nay hắn dần dần giữ khoảng cách với Thái tử một chút, trong lòng hắn nghĩ thế nào không nói, nhưng ít nhất đã thể hiện ngoài mặt. Cũng vì vậy. Nhị Hoàng tử mới cho rằng mình vẫn còn cơ hội, nghĩ mọi cách lấy lòng hắn.

"Một đám người ai cũng có lòng riêng lại cứ thích bày đặt tình nghĩa huynh đệ này nọ, ta chỉ nhìn thôi mà phát mệt." Tần Liệt ôm eo Bảo Khâm, vuốt ve chiếc bụng còn chưa thành hình của nàng, vẻ mặt xúc động vô ngần: "Con ta vẫn là tốt nhất, đợi con ra đời, ngày ngày ta sẽ ở bên con, ai đến phủ cũng mặc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!