Bảo Khâm thật thà đáp: Có một chút. Từ sáng sớm đến giờ, nàng mới được ăn hai chiếc bánh bao và một bát cháo, sau khi thay y phục xong luôn bị mấy bà cô trông chừng, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, họ nói rằng sợ chút nữa bái đường sẽ gây trò cười.
Tần Liệt nghe xong vội sai người mang đồ ăn vào. Cả hai ăn vội hết đồ ăn, xoa xoa bụng, Tần Liệt vỗ mạnh vào trán:
"Sao lại quên uống rượu giao bôi cơ chứ."
Thế là hắn vội vàng rót hai ly rượu, mỗi người cầm một ly, Tần Liệt trịnh trọng đưa cho Bảo Khâm, ánh mắt nhìn nàng sáng rực, nói:
"A bảo, chúng ta đã thành vợ chồng rồi!"
Từ hôm nay trở đi, hai người sẽ hòa làm một, trở thành những người thân thiết nhất của nhau. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu, nửa đời còn lại, vĩnh viễn không rời.
Ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, tối nay còn có trận chiến, Tần Liệt có rạo rực thế nào cũng không thể vội vàng động phòng ngay bây giờ. Hai người uống rượu giao bôi xong, Tần Liệt dặn dò vài câu liền đứng dậy ra ngoài. Bảo Khâm chợt cầm tay kéo hắn lại.
Ánh mắt Tần Liệt có chút khó xử:
"A Bảo, tối nay còn có trận chiến…"
"Thiếp đi cùng chàng!" Bảo Khâm đứng dậy, gương mặt đầy kiên quyết.
Tần Liệt đầu tiên ngây ra, sau đó trở nên vui vẻ, ánh mắt hắn có chút xúc động. Hắn không thể hình dung nổi tâm trạng mình bây giờ, chỉ cảm thấy trong mình đột nhiên có sức mạnh và dũng khí lớn vô cùng.
Nhiều năm như vậy, hắn dường như đã quen đối mặt với cô đơn, mãi đến lúc này mới nhận thấy, thì ra hắn không chỉ có một mình nữa. Từ nay về sau, dù có khó khăn nguy hiểm to lớn thế nào, thậm chí là chuyện sống chết, hắn vẫn có nàng kề bên. Chỉ nghĩ vậy thôi hắn đã cảm thấy vô cùng an tâm.
Tần Liệt nhìn nàng, gật đầu liên tục, nắm chặt bàn tay nàng trịnh trọng đáp lại: Được!
Khi đến thao trường, Lão Hắc sớm đã chỉnh lý quân ngũ, đang cùng Nhị Lăng Tử và Ngũ Cân bàn bạc phối hợp. Nghe bên ngoài có người bẩm báo Tam điện hạ tới, ba người đồng loạt quay đầu lại ngạc nhiên.
"Sao… Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, sao Tam Gia…" Lão Hắc làm mặt điềm tĩnh cười hì hì, còn chưa nói hết, lại nhìn thấy sau lưng Tần Liệt là Bảo Khâm đang mặc quân phục, lập tức im bặt, trên gương mặt lại trở về trạng thái nghiêm túc, nhìn Tần Liệt hành lễ:
"Tam gia, ngài đã đến!"
Nhị Lăng Tử và Ngũ Cân cũng cung kính chào hỏi Tần Liệt sau đó lại lén quay sang nháy mắt với Bảo Khâm.
Tần Liệt coi như không thấy hỏi:
"Chuẩn bị xong hết rồi chứ?"
Ba người đứng thẳng trả lời rõ ràng: Xong hết rồi ạ!
"Quân Yên vận chuyển đại bác đã đến doanh trại đầu giờ Dậu, hiện tại đang nghỉ ngơi."
Tần Liệt nhìn đồng hồ nước trên bàn, khẽ gật đầu:
"Một canh giờ nữa bắt đầu hành động."
***
Do phải tập kích bất ngờ nên tướng sĩ đều buộc một lớp vải dày vào chân ngựa để lúc hành quân không gây ra tiếng động lớn. Đến giờ Dậu, Tần Liệt hạ lệnh, Lão Hắc cùng với Nhị Lăng Tử, Ngũ Cân dẫn quân từ biệt ra trận.
Trước khi đi, Lão Hắc đột nhiên to gan nhoẻn miệng cười trêu Tần Liệt:
"Giờ tốt cảnh đẹp, rượu ngon và giai nhân, Tam gia, ngài nên về động phòng đi…"
Chưa nói hết đã bị Tần Liệt đá cho một cái.
Tần Tu nhìn đoàn quân hòa dần vào đêm tối mà thèm thuồng, hắn xoa xoa tay, vẫn chưa từ bỏ ý định chạy đi tìm Tần Liệt nói chuyện, khuôn mặt tươi cười nịnh bợ:
"Tam ca à, lát nữa đánh xong cho đệ cùng đi truy đuổi với nhé! Dù gì đệ cũng đã đến doanh trại, cứ ở lì trong này không ra ngoài, lúc về bọn nhãi ranh sẽ cười chê chết mất…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!