Tuy Bảo Khâm rất muốn đi,
nhưng Tần Liệt ở đó, hắn nhất định sẽ không cho nàng dẫn quân tập kích quân Yên
vào ban đêm.
"Khó khăn lắm mới có cơ hội lập công, mọi người đều như hổ đói, sao ta có thể để nàng đi tranh công với họ". Tần Liệt nói lời quả quyết, Bảo Khâm nhất thời không tìm được lý do gì để
phản bác. Lòng nàng cũng hiểu ý sâu xa trong lời hắn, tuy đột kích ban đêm có
thể lập công lớn nhưng đồng thời cũng nguy hiểm trùng trùng.
Chưa cần biết doanh trại quân
Yên canh phòng nghiêm ngặt ra sao, chỉ cần tất cả đạn sắt đều nổ, e là toàn
bộ doanh trại của chúng sẽ bị lật tung lên, quân Tần đến đột kích cũng sẽ phải
gánh chịu nguy hiểm to lớn. Một phút thiếu thận trọng, chỉ lo ngay cả mạng sống
cũng mất.
Nhưng tướng sĩ quân Tần vẫn
sục sôi khí thế, tranh giành việc này. Lão Hắc thậm chí đã đánh nhau với Nhị
Lăng Tử, còn đau khổ khuyên nhủ:
"Không phải ta tham công, mà Nhị Lăng Tử ngươi đến giờ vẫn chưa thành gia thất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Đổng gia chẳng phải sẽ tuyệt hậu hay sao? Ta đây cũng chỉ muốn tốt cho ngươi."
Nhị Lăng Tử trái lại vẫn
ngang bướng đến cùng, có chết cũng không chịu lui, gân cổ nói:
"Những tên chó Yên đó đã giết bao nhiêu huynh đệ, ta phải báo thù thay họ."
Nghĩ đến những anh em đã chết
dưới kiếm quân thù, hai mắt Nhị Lăng Tử bất giác đỏ hoe. Đội quân đi tuần hắn
chỉ huy hôm đó, ngày ngày đều đi thị sát theo thông lệ, trước khi đi mọi người
còn cười đùa nói đủ thứ chuyện linh tinh, có ai ngờ khi trở về âm dương cách
biệt. Nếu không phải gặp được Bảo Khâm, chỉ e cái mạng nhỏ của hắn cũng chẳng còn.
Giờ đây hắn không thấy sợ hãi chút nào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc báo thù ra
sao.
Lão Hắc bỗng lặng im. Ngay cả
Tần Tu vốn muốn đi quyết chiến với quân Yên bằng mọi giá nghe Nhị Lăng Tử nói
xong liền không lên tiếng nữa. Chỉ có Tần Liệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh, trầm
giọng nói:
"Ngươi muốn đi ta sẽ không cản, có điều…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!