Ai đến thế nhỉ? Bảo Khâm trong lòng sốt ruột, liền để bánh chẻo đó chạy ù ra ngoài, vừa đến cửa đã nhìn thấy Lão Tía mệt mỏi bụi bặm đứng ở cửa cổng.
Mới nửa năm không gặp, ông nhìn như đã già đi cả chục tuổi, mái tóc lúc trước vẫn còn đen, giờ đã ngả sang màu hoa râm, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, những nếp nhăn ở khóe mắt dày thêm không ít.
A Bảo... Lão Tía nước mắt lưng chừng, chỉ đứng xa xa ngoài cổng, không dám đến gần.
Bảo Khâm không quan tâm mình đang mặc trang phục nữ, chạy như bay ôm chầm lấy ông, mắt ngân ngấn nước, giọt này tiếp giọt khác thi nhau rơi xuống.
Xưa nay nàng vốn không phải là một cô nương yếu đuối hay rơi lệ, nhưng lúc này, hình như chỉ có nước mắt mới giãi bày được hết tình cảm sâu tận đáy lòng nàng.
Lão Bao thấy họ thi nhau khóc, đôi mắt cũng đỏ au, lau lau mặt, cao giọng trêu đùa:
"Khó khăn lắm mới gặp được nhau, vui mừng còn chẳng kịp, sao hai người lại khóc lóc như thế. Mau vào phòng, mau vào phòng. Thuộc hạ đã đợi Lão Tía ở dưới chân núi lâu lắm rồi, giờ sắp chết đói đây!"
Bảo Khâm nghe thấy vậy, liền thu nước mắt vào trong, dụi mắt, cố gắng nhoẻn miệng cười. Lúc này nàng mới chú ý đến, cùng Lão Bao đi vào trong sân, ngoài Lão Tía ra thì còn có một người trẻ tuổi mặt áo bông màu đen, hắn ta chỉ đứng im lặng, thấy họ vừa khóc vừa cười vẫn không thay đổi sắc mặt.
Vị này là...
Lão Bao liếc nhìn vị khách trẻ tuổi một cái, có chút ngại ngùng, xấu hổ vỗ vỗ sau ót mình, đỏ mặt nói nhỏ:
"Suýt nữa thuộc hạ quên mất. Vị này đến từ doanh trại Tây Xuyên..."
Lão Bao còn chưa dứt lời, thiếu niên đó đã cung kính hành lễ với Bảo Khâm, nói:
"Tam gia sai thuộc hạ mang quà năm mới tới cho Công chúa."
Không ngờ là người Tần Liệt phái tới!
Trong lòng Bảo Khâm vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, sự tiếc nuối ban đầu vì không được đón năm mới cùng hắn đã theo tin vui này mà tiêu tan hết, Lão Bao cười ha ha bên cạnh, một mực muốn xem Tần Tam gia đã gửi quà gì đến.
Nhưng Bảo Khâm còn chưa xem, sao có thể để hắn ta xem trước được, nàng liền cướp lại món quà rồi trốn vào phòng.
Lão Tía thấy vậy, bật cười thành tiếng, rồi vuốt chòm râu đã bạc của mình:
"Cũng có chút dáng vẻ của con gái. Khi lão tướng quân còn sống vẫn luôn lo lắng Bảo nha đầu không thể gả đi nổi, chọn tới chọn lui, khó khăn lắm mới có thể chọn được Lương gia, nhưng thật tiếc..." Đáng tiếc hai người họ có duyên nhưng không có phận.
Nếu không phải Chung lão tướng quân hi sinh ngoài chiến trường, hẳn lúc này Bảo Khâm đã con cháu thành đàn rồi.
Trên đường lên núi, ông đã nghe Lão Bao kể chuyện Bảo Khâm và Tần Liệt, lúc nghe ông vừa vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng. Lão Tía không có con cái, một thân một mình, nên yêu thương Bảo Khâm như con gái ruột của mình. Gặp chuyện như vậy ông đương nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn người khác.
Bọn Lão Bao chỉ thấy Tần Liệt oai phong lẫm liệt, kính phục sát đất, đương nhiên là một đôi trời sinh với Bảo Khâm, nhưng trong mắt Lão Tía, Tần Liệt chức cao vọng trọng không phải sự lựa chọn hoàn hảo nhất.
Bảo Khâm vào phòng dỡ túi đồ ra, trong đó có rất nhiều món đồ chơi nhỏ lặt vặt, không cái nào giống cái nào. Tuy chẳng phải thứ gì đáng giá, nhưng Bảo Khâm biết mỗi một thứ đều do Tần Liệt tự tay chọn, điều đáng trân trọng ở đây chính là tấm lòng của chàng.
Dưới đáy tay nải còn có một bức thư bị những vật nặng kia đè suýt rách. Bảo Khâm cẩn thận mở ra xem, vừa liếc qua một cái liền bật cười.
Bức thư này của hắn không phải viết trong một ngày, nét chữ mỗi chỗ một khác, có lúc là chữ Khải vuông vắn ngay ngắn, có lúc lại chữ Hành phóng khoáng tự nhiên, nhiều hơn nữa là thể cuồng thảo phóng túng không gò bò... Bảo Khâm biết hắn lâu như thế rồi mà mất nguyên một buổi chiều cũng không đọc hết được thư.
Buổi tối ngồi ăn bữa cơm cuối năm với mọi người, Bảo Khâm vốn muốn cùng họ đón giao thừa, nhưng sức khỏe không được tốt, chưa quá canh hai đã ngủ mất, lúc tỉnh dậy trời đã sáng rồi.
Lau mặt xong mở cửa ra ngoài, nàng đã thấy Lão Tía đang luyện quyền trong sân, mỗi chiêu mỗi thức như vũ bão, Bảo Khâm ngồi xổm xuống nhìn, không nhịn được cũng tập theo hai quyền đó, nhưng không bao lâu đã toát hết mồ hôi.
Lão Tía biết được bệnh tình của nàng, thấy vậy liền dừng tay, cười nói:
"A Bảo, đến đây cùng Lão Tía đi ăn sáng."
Bảo Khâm thấy nụ cười của Lão Tía liền biết ông có chuyện muốn nói với nàng. Tuy không đói, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Húp xong bát cháo trắng, ăn tiếp hai cái bánh bao, Lão Tía mới bắt đầu đi vào câu chuyện:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!