Ngày hôm đó, sau khi ăn cơm
trưa, Tần Liệt nghiêm chỉnh dẫn Bảo Khâm lên núi tắm suối nước nóng, lấy danh
nghĩa là vì muốn trừ độc cho nàng. Bảo Khâm hỏi ông lão, nhận được lời khẳng
định, liền vui vẻ đi lấy vài bộ quần áo lên núi. Tần Liệt nghiêm túc đi sau,
chân bước nhanh nhẹn.
Đi được mấy bước, đột nhiên
Tần Liệt quay lại lườm Cửu Cân ở phía sau, tuy vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như
bình thường, nhưng Cửu Cân bị dọa cả người lạnh toát. Ông lão thấy vậy liền gọi
rồi đưa tay kéo hắn lại.
Đợi người đi khá xa rồi, ông
lão mới lắc đầu nói:
"Thằng nhóc này, sao không chịu nhìn mặt người khác mà hành động chứ?" Cửu Cân không nói gì, chỉ cười ngây ngốc. Không phải hắn không
hiểu chuyện, chẳng qua hắn vẫn còn nhớ lời Tần Tu dặn dò trước đó, nên muốn cố
gắng hết sức mình làm tròn bổn phận.
Còn Bảo Khâm và Tần Liệt vừa
đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã tới nơi. Tần Liệt chạy như bay đến căn nhà
cỏ kia bê mấy cái ghế và bàn đá lại cho nàng để quần áo, bận rộn hầu hạ nàng
chu đáo. Cho đến khi xuống hồ, Bảo Khâm mới cảm thấy có chút không ổn... giữa
lưng chừng núi chỉ có hai người họ, nếu nàng trượt chân trong hồ nước, chỉ có
thể nhờ Tần Liệt đến cứu mình...
Vừa nghĩ đến đây, mặt nàng
nóng bừng lên, động tác cũng dần chậm lại. Tần Liệt thấy vậy nhưng làm như
không biết gì, đi ra phía sau hòn giả sơn, bên đó vẫn còn một dòng suối nước
nóng khác.
A Liệt... Bảo Khâm khẽ gọi
tên hắn:
"Hay là chàng gọi thêm một cô nương nữa đến đây đi. Nếu chẳng may có chuyện..."
"Mấy hôm nữa là đến Tết rồi."
Tần Liệt không trả lời nàng, hạ giọng nói:
"Khi nãy ở trên núi, ta thấy mọi người đang bận muối thịt." Cho nên, tất cả các cô nương trong sơn trại đều bận
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!