Chung tiểu tướng quân trước đây là người oai phong lẫm liệt nhất doanh trại: Cưỡi con ngựa nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất, giết người tàn nhẫn nhất. Hắn giống như một ngọn lửa, từ xa đã có thể khiến cho người khác cảm thấy khí thế hừng hực.
Sức sống tràn trề như vậy, tuổi niên thiếu hào hùng như vậy, tính cách chưa bao giờ kiên nhẫn được quá lâu. Vị Chung tiểu tướng quân không có ngày nào chỉ ngồi chơi trong lều trướng, phải trải qua biến cố lớn như thế nào, mới có thể biến thành bộ dạng trầm tĩnh như ngày hôm nay?
Tần Liệt nhắm mắt lại, giấu hết mọi cảm xúc, đôi tay vẫn đút trong túi lại run lên liên tục.
Bảo Khâm không nói gì thêm nữa, nàng cũng không biết khuyên thế nào, chỉ yên lặng nhìn Lão Bao hết khóc lại chửi. Tứ đương gia thì ngượng đến nỗi không dám ngẩng đầu, đứng yên ở chỗ cũ, muốn trốn ra ngoài, nhưng lại sợ làm kinh động mọi người, mình sẽ càng xấu hổ thêm.
Lão Béo và Thư Sinh đều đang trầm tư, không khí trong phòng bỗng nhiên đông cứng lại.
"Còn xụ mặt ra đấy làm gì? Khó khăn lắm mới gặp được nhau, khóc lóc cái gì!" Cuối cùng ông lão cũng lên tiếng. Bốp, bốp bốp, ông đập cái quạt lên đầu ba người Lão Béo, hung hăng mắng mỏ:
"Không phải mẹ chết, nam nhi đại trượng phu khóc lóc cái gì, Bảo nha... hắn còn chưa chết cơ mà!"
Hơn nữa... ông lão vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Tần Liệt:
"Tiểu tử ngươi biết tìm Tư Đồ, sao lại không biết đường tìm lão phu vậy? Dù sao thằng nhóc kia cũng do ta dạy dỗ mà ra, nó không chữa được bệnh, chẳng lẽ lão phu cũng không chữa được!"
Nếu lão cốc chủ không chắc chắn chữa được cho nàng, hẳn sẽ không nói ra những điều như vậy. Tần Liệt nghe thấy thế, mắt đột nhiên sáng lên, đứng dậy cung kính cúi người, nói:
"Xin phiền lão tiền bối cứu A Bảo một mạng."
Từ A Bảo này của hắn nghe vừa thuận tai vừa thân thiết, khiến cho bọn Lão Béo rùng mình, cuối cùng bình tĩnh đánh giá từ đầu đến chân vị thư sinh nãy giờ bị bỏ qua này.
Chung tiểu tướng quân trước đây ở trong quân đội tiếng tăm lẫy lừng, ai gặp hắn đều khách sáo chào hỏi Chung tướng quân hoặc gọi Tam gia. Ngay đến Lương Khinh Ngôn cũng chưa bao giờ gọi hắn là A Bảo ở chốn đông người, thế mà vị thiếu niên này, không hiểu có tài có đức gì, lại gọi hắn như vậy.
Ba người cùng có nét mặt hồ nghi, nhìn Tần Liệt như muốn thăm dò. Chỉ có vị Tứ đương gia là đã được nếm qua tài nghệ của Tần Liệt, trong lòng cảm thấy hắn lợi hại hơn vị tiểu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy kia nhiều.
Ông lão lười chẳng thèm để ý đến tâm sự của mọi người trong phòng nữa, vuốt vuốt chòm râu dài, nói:
"Bảo nha... Sức khỏe của thằng nhóc này vẫn khá tốt, dù bị trúng độc, nhưng may nôn ra sớm, sau đó được Tư Đồ cho uống thuốc đúng bệnh. Đáng lẽ chỉ cần mấy tháng đã có thể khỏi, nhưng sau này không biết cớ làm sao lại động đến chân khí, thành ra bệnh nặng thêm, còn mãi đến tận bây giờ..."
Tuy ông chưa nhìn tận mắt, nhưng có thể kể một cách rõ ràng tất cả những việc Bảo Khâm đã gặp phải sau khi bị trúng độc, như là được chứng kiến tận mắt vậy.
Tần Liệt nghe xong, vừa thấy y thuật của ông lão cao minh, mặt khác càng thêm hận tên Hạ Lam Thanh kia đến tận xương tận tủy.
Vậy...
Tĩnh dưỡng! Ông lão quay trở về giọng bình thường: "Đợi sau khi về Phong thành, lão phu sẽ kê hai phương thuốc cho A Bảo uống. Bệnh của tiểu tử ấy chỉ có thể điều trị dần dần chứ không thể nóng vội. Sau một, hai năm mới có thể khỏi hoàn toàn.
Tuy không thể khôi phục lại sức khỏe như trước, nhưng cũng không đến nỗi quá ốm yếu suy nhược, bị người nào đó tùy tiện bắt lên núi.
"Lời nói của ông có chút nhấn mạnh, Tứ đương gia lập tức đỏ mặt, cười ấp a ấp úng, chỉ vào Tần Liệt nói:"Có vị huynh đệ này ở đây, chúng tôi đâu làm được gì.
Mấy hôm trước theo chúng tôi lên núi, chỉ lo mấy anh em chân tay thô kệch sẽ làm bị thương tướng quân và lão tiền bối.
"Thư Sinh cau mày nhìn Tần Liệt cẩn thận, trên mặt lại càng thêm nghi ngờ. Lão Bao là người thẳng tính, nghe thấy thế không muốn chịu thua nên hét lớn:"Tam gia cần tĩnh dưỡng, ở lại sơn trại của chúng ta là được rồi, cần gì phải đến nước Tần.
Tên tiểu tử này bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không địch lại được ba huynh đệ bọn ta.
"Lão Béo nghe vậy, phụ họa theo:"Lão Bao nói rất có lí. Tam gia, ngài ở lại chỗ bọn thuộc hạ đi, sau này ngài là Đại đương gia, bọn thuộc hạ sẽ nghe theo ngài hết. Nước Tần có gì tốt đẹp đâu! Tuy ngài và Tần Tu có chút giao tình, nhưng sao có thể nói trước điều gì.
Ngài và hắn từng giao chiến mấy lần, còn suýt lấy mạng của hắn. Nếu hắn là người thù dai, sau này gặp lại nhau ở Phong thành, nói không chừng sẽ bắt ngài để lập công đấy.
"Lúc trước còn nói định đầu quân cho Tần Tu ở nước Tần, giờ lại ngăn cản không để nàng đi. Bảo Khâm không biết nói sao, chỉ cười bảo:"Ta và hắn đã gặp nhau không biết bao nhiêu lần rồi, Tần Tu không phải loại người như thế.
"Nói xong, nàng còn quay sang nhìn Tần Liệt."Nhưng...Đừng làm loạn nữa!
"Ông lão vuốt râu trừng mắt nhìn Lão Bao, mắng:"Cái chỗ quái quỷ này của các ngươi lạnh muốn chết, Bảo nha đầu sao có thể chịu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!