Bảo Khâm lặng người, muốn nói đỡ cho Lương Khinh Ngôn, nhỏ giọng: "Nhưng cũng chưa chắc đã là đại sư huynh." Tuy nàng từ nhỏ đã giả trai, nhưng nếu muốn truy xét vẫn có thể tìm ra được. Hơn nữa, sau này vì cứu nàng, Lương Khinh Ngôn không ít lần cử thuộc hạ thân tín đi giải quyết, làm sao có chuyện huynh ấy tiết lộ được.
Tần Liệt cúi đầu im lặng nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc. Bảo Khâm phát hiện hắn có ý ghen tuông, vội mở miệng cười, chuyển sang chủ đề khác. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất hay ghen.
Sự việc đã tới nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể đợi đến lúc gặp mặt Tần Tu rồi tính tiếp thôi. Nàng lập tức bỏ qua vấn đề này, hỏi Tần Liệt về chuyện thích khách. Tần Liệt chỉ lắc đầu, trong mắt có chút ảo não: "Lão Hắc đem người đến tìm khắp doanh trại cũng không thấy hắn. Chỉ e hắn đã sớm phát hiện ra điều bất thường, bỏ trốn mất rồi."
Dù sao đây cũng là nơi đóng quân, không phải quân Hắc Kỳ của hắn, có nhiều chỗ không phải nói muốn lục soát là lục soát được. Còn như Tứ Hoàng tử, tuy không được sủng ái nhưng tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, cho dù tên thị vệ kia tự xưng là người của hắn, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, Lão Hắc cũng không dám mạo muội xông vào nơi của Hoàng tử tìm kiếm.
Bảo Khâm cười cười, không hỏi tiếp nữa. Tuy nàng và Tần Liệt quen nhau chưa lâu nhưng cũng dần hiểu được tính khí của hắn. Dáng vẻ điềm tình chín chắn ấy, kỳ thực chỉ là vẻ ngoài, tận sâu bên trong hắn là người cởi mở, chính trực, dễ tức giận mà cũng hay liều lĩnh, muốn giữ thể diện như đại đa số những gã đàn ông khác. Bởi vậy, Bảo Khâm không tiếp tục đả kích hắn nữa.
Hai người dính lấy nhau mãi, tận đến khi Thanh Nhã gõ cửa nói Ngô Thúy Bình cầu kiến, Tần Liệt mới lạnh mặt, buồn bực mà buông tay.
Rất nhanh sau đó, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ngô Thúy Bình. Nàng ta chạy một mạch vào phòng không chú ý đến Tần Liệt mà xông thẳng tới trước mặt Bảo Khâm, mặt xúc động nắm lấy tay nàng, lớn tiếng hỏi: "Công chúa chắc đã nghe rồi, tin quân Tây Bắc nước Trịnh có một vị tướng là nữ giả nam ấy?"
Bảo Khâm hai mắt trợn tròn, ngây người một lúc mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Tần Liệt, hắn buồn bực thở dài.
Cuối cùng Ngô Thúy Bình cũng nhìn thấy Tân Liệt, nàng ta ngượng ngùng hành lễ với hắn, ngoan ngoãn ngồi cạnh Bảo Khâm. Dáng vẻ tuy nhã nhặn quy củ nhưng dưới bàn lại lén đưa chân đá đá Bảo Khâm. Bảo Khâm biết ý, chỉ còn cách nói với Tần Liệt: "Điện hạ còn có việc phải giải quvết, chi bằng quay về trước đi?"
Tần Liệt không nói gì, đứng dậy, nghiêm mặt nhìn Ngô Thúy Bình gật đầu rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Ngô Thúy Bình mới thở phào, rụt rè nói: "Nếu sớm biết Tam điện hạ ở đây, muội đã không đến. Tỷ thấy ánh mắt Điện hạ nhìn muội khi nãy rồi đó... làm muội sợ chết khiếp."
Bảo Khâm cười: "Chàng trông vậy nhưng thực ra rất tốt. Nếu không bị khuôn mặt của chàng dọa sợ thì nhìn nhiều sẽ thấy quen thôi."
Ngô Thúy Bình bĩu môi, cười: "Chỉ có những lúc nhìn tỷ mới dịu dàng hòa nhã thôi, chứ thường ngày Tam điện hạ mặt mày nghiêm túc, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, muội thật sự không dám lại gần. Hơn nữa..." Nàng ta chợt nghĩ đến điều gì, bụm miệng cười: "Điện hạ không phải người thường, trong thành có biết bao cô nương để ý, nếu muội đến gần ngài một chút thôi, không chừng sẽ bị những tiểu thư khác hận chết mất."
Những người có ý với Tần Liệt trong Phong thành không chỉ mình Vương Nhạn Như.
"Tại sao lại nói đến chuyện này chứ?" Ngô Thúy Bình vỗ mạnh tay: "Muội vốn dĩ muốn nói với Công chúa chuyện Chung tướng quân giả nam kia. Nghe nói Công chúa và vị tướng quân đó là họ hàng xa, không biết đã từng gặp nhau chưa? Muội thật không ngờ nước Trịnh mà lại có bậc nữ nhi oai nghiêm mạnh mẽ như thế. Chỉ tiếc lúc này nàng ấy đã rời khỏi quân doanh rồi."
Bảo Khâm nhếch miệng cười: "Gặp... thì cũng gặp rồi, nhưng đã là chuyện từ nhiều năm trước, khi đó ta còn nhỏ nên cũng không nhìn ra nàng oai phong thế nào." Một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để che đậy, huống hồ còn là chuyện lớn như vậy. Nàng giờ phải nói dối quá nhiều nên chuyện này đã rất thành thục, mở miệng ra là có thể bịa chuyện.
"Vậy nàng ấy trông như thế nào?" Mắt Ngô Thúy Bình long lanh như thủy tinh, dáng vẻ vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn: "Có phải mày kiếm mũi thẳng, thân hình vừa gầy vừa cao?"
Bảo Khâm lau mồ hôi, nói nhỏ: "Muội chưa nghe Ngũ điện hạ nói sao, ừm, vị Chung tướng quân đó khá giống ta."
"A..." Ngô Thúy Bình đột nhiên nhíu mày, mở to mắt nhìn Bảo Khâm, đánh giá từ trên xuống dưới, quệt miệng: "Vậy thì yếu đuối quá. Hơn nữa..." Nàng ta vừa lắc đầu vừa nói: "Nếu Chung tướng quân đó mà xinh đẹp trắng trẻo như Công chúa thì làm gì có chuyện người ta không nhận ra chứ."
Bảo Khâm ra sức gật đầu: "Muội nói rất đúng, Chung Bảo Khâm không hề giống ta chút nào!"
Ngô Thúy Bình sôi nổi bàn luận với Bảo Khâm rất lâu, trước là về chuyện của tướng quân họ Chung ấy, sau lại trách cha nàng cổ hủ làm nàng giận, một ngày nào đó nàng cũng phải học theo Chung tiểu tướng quân, giả làm nam nhi, lâm trận giết giặc.
Bảo Khâm nghe xong, khuôn mặt giãn ra, nhưng không hề nói gì.
Ngô Thúy Bình nói chuyện một lúc vẫn không hề có ý định ra về, đến khi Thanh Nhã đột nhiên thông báo ngoài cửa: "Công chúa, Ngũ gia đến rồi."
Ngô Thúy Bình kêu "á" một tiếng, bật dậy, ngốc nghếch nhìn trái nhìn phải, may thay trong phòng có bức bình phong lớn, nàng ta vội chạy vào đó nấp.
Nàng ta vừa trốn xong, Tần Tu đã xuất hiện ở trước cửa, hùng hổ xông vào, đến trước mặt Bảo Khâm thì dừng bước, đứng thẳng, trừng trừng nhìn nàng, hỏi: "Công chúa thành thật thừa nhận đi, rốt cuộc Công chúa có phải là Chung Bảo Khâm không?"
Bảo Khâm nháy mắt, liếc về phía tấm bình phong, muốn nhắc hắn trong phòng vẫn còn người nữa. Nhưng Tần Tu ngốc nghếch đâu có hiểu được ý của nàng, hắn sốt ruột giậm chân: "Công chúa nháy mắt làm gì, đừng tưởng giả ngốc là có thể trốn được. Chung Bảo Khâm, ta nói cho cô biết, ta có thể nhận ra cô, cho dù có hóa thành tro bụi, ta cũng vẫn nhận ra"
Sau tấm bình phong vang lên tiếng "leng keng…", rồi lại có tiếng lộp bộp các kiểu. Bảo Khâm bất lực nhắm chặt mắt, Tần Tu liều lĩnh hướng về phía ấy xem xét, miệng vẫn còn mắng; "Kẻ nào to gan dám trốn trong này, xem ông đây đánh chết ngươi…"
Chưa dứt lời, Ngô Thúy Bình liền xách váy cắn môi bước ra, khuôn mặt phức tạp nhìn hắn, sau đó lại nhìn sang Bảo Khâm, muốn nói gì đó lại thôi.
"Ngươi…" Tần Tu hành động trước, mắt mở to, bộ dạng hùng hổ: "Ngươi lén lút trốn ở đây làm gì? Muốn nhìn trộm hay muốn nghe trộm?"
Ngô Thúy Bình cũng là người nóng nảy, sao có thể để Tần Tu bắt nạt được, nàng ta hất váy sang một bên, thở "phì phì" chạy đến trước mặt Tần Tu, ngẩng đầu, hung hăng trả lời: "Ai thèm xem trộm ngươi chứ? Ta và Công chúa đang nói chuyện vui vẻ, sao biết được ngươi lại đến. Không muốn gặp ngươi ta mới tránh mặt đi, ngươi tưởng ngươi đẹp lắm sao? Đen như than, đen cả mắt hay mũi cũng không phân biệt được…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!