Chương 13: (Vô Đề)

Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình ngồi ở phòng khách, trong phòng chỉ có Thanh Nhã và một nha hoàn khác hầu hạ. Thấy Tần Liệt, Thanh Nhã vội vàng đi rót trà, sau đó kéo nha hoàn kia lặng lẽ lui xuống, cả căn phòng chỉ còn lại ba người họ.

Ngô Thúy Bình mỉm cười quay sang chào hỏi Tần Liệt, nhưng không hề có ý muốn ra về, vừa uống trà vừa tiếp tục trò chuyện với Bảo Khâm, vô cùng nhàn nhã. Tần Liệt càng thấy không thoải mái, thi thoảng quay sang nhìn Bảo Khâm, rồi lại liếc Ngô Thúy Bình.

Ngày bình thường ở trong quân doanh, hắn chỉ cần nhìn một cái, tất cả thuộc hạ ai nấy đều sợ hãi, cung kính, vậy mà hôm nay một chút uy lực cũng không có. Tần Tam gia khó chịu vô cùng.

Tuy Tần Liệt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng Bảo Khâm vẫn có thể nhận ra tâm trạng không vui từ khuôn mặt lạnh như băng của hắn, trong lòng nàng càng thấy hối hận vì đã mang hắn ra đánh cược.

Đang định nói rõ mọi chuyện, nàng bỗng nghe tiếng Thanh Nhã thông báo:

"Công chúa, Hàn Cơ cầu kiến."

Bảo Khâm hồi hộp, lén nhìn sang Tần Liệt, cũng đúng lúc hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời. Nàng chột dạ, vội vàng dời mắt đi chỗ khác. Rất nhanh sau đó, nàng cảm thấy hành động này thật ấu trĩ, chẳng khác nào thừa nhận mình có ý đồ bất chính.

Thế là Bảo Khâm lập tức hướng ánh mắt trở lại, nở nụ cười với Tần Liệt. Hắn nghiêm mặt không nói gì.

Bảo Khâm yên lặng, Thanh Nhã sốt ruột cũng chẳng dám giục, nhưng Hàn Cơ kia lại chẳng biết nặng nhẹ, đợi lâu không thấy ai trả lời liền mạnh dạn hắng giọng, ngọt ngào lên tiếng:

"Hàn Cơ tham kiến Công chúa. Hàn Cơ là tam nương tử Hàn gia Hồng Lư Tự, thuở nhỏ từng có duyên gặp gỡ Công chúa, không biết người có còn nhớ không ạ?"

Tại sao Lương Khinh Ngôn lại đưa người này đến đây? Bảo Khâm dở khóc dở cười, huynh ấy biết rõ nàng chỉ giả mạo, sao còn đưa một người đã từng gặp mặt Công chúa tới? Hai bên gặp nhau chẳng phải sẽ bị lộ ư?

Nàng đang chuẩn bị đuổi người, Ngô Thúy Bình lại vội vàng mở miệng:

"Mau vào đây, mau vào đây!" Bảo Khâm muốn ngăn cũng không kịp nữa, trong lòng cười khổ, bắt đầu nghĩ xem nên giải thích thế nào với Ngô Thúy Bình.

Tần Liệt trước sau vẫn không thay đổi sắc mặt, yên lặng ngồi chờ bọn họ diễn kịch hay. Hắn chẳng hề để ý đến cô gái đang bước tới kia.

Hàn Cơ cúi đầu vào phòng, Bảo Khâm quay đi không nhìn nàng ta, Ngô Thúy Bình lại thích thú quan sát tỉ mỉ, bộ dạng tươi cười hớn hở.

Hàn Cơ dịu dàng ngoan ngoãn cúi chào Ngô Thúy Bình, giọng nói mềm mại, ngọt ngào như chiếc bánh trôi tròn ngày tết Nguyên Tiêu: Bái kiến Công chúa.

Bảo Khâm thở phào một hơi rồi bật cười ha ha.

Thật là, hại nàng lo lắng một phen. Hóa ra duyên gặp mặt kia chỉ là cái cớ mà thôi.

Nghe thấy tiếng cười của Bảo Khâm, Hàn Cơ sợ hãi ngẩng đầu, cứ như bị dọa vậy. Bảo Khâm nhìn nàng ta, quả nhiên là nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, đặc biệt đôi mắt long lanh sóng nước, dáng vẻ yểu điệu rụt rè trời sinh, khiến cho nàng có chút lo lắng, bất giác cảm thấy tiếng cười kia của mình như là một sai tầm lớn.

Ngô Thúy Bình lớn tiếng:

"Chẳng phải ngươi nói nhận ra Công chúa ư? Tại sao lại nhận nhầm người?" Nàng ở nơi này vẫn luôn tự nhiên, không phân biệt chủ khách, nếu không Hàn Cơ há có thể gây ra chuyện cười như vậy chứ.

Nghe vậy, mặt Hàn Cơ đột nhiên ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, hàm răng trắng cắn vào đôi môi đỏ thắm, dáng vẻ khi làm sai bị người khác mắng thật tội nghiệp. Sau đó nàng ta lại sợ sệt liếc mắt về phía Tần Liệt, dường như muốn tìm người giúp đỡ.

Nhưng Tần Liệt hoàn toàn không để ý, thậm chí còn chẳng buồn liếc nàng ta một cái, giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng nói:

"Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi ả ta đi, thật là mất mặt."

Thanh Nhã chưa vào, Ngũ Cân đã cười hi hi dẫn theo hai phụ nữ tiến đến, nháy mắt ra hiệu với Bảo Khâm, rồi lớn giọng đáp lời Tần Liệt: Tuân lệnh!

Người đi rồi, không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Ngô Thúy Bình cuối cùng cũng phát hiện ra có điều khác lạ, nhìn Tần Liệt, lại nhìn Bảo Khâm, vội vàng cáo từ, quên cả nhận chiếc trâm là phần thưởng thắng cuộc.

Bởi vậy trong phòng chỉ còn lại hai người.

Bảo Khâm nghểnh cổ, kiên quyết không chịu thừa nhận, còn ngoan cố nói với Tần Liệt:

"Nhìn thiếp như vậy làm gì? Biến thành đồ ngốc rồi sao?"

Tần Liệt hướng ánh mắt xa xôi về phía Bảo Khâm, ung dung mở miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!