Lương Khinh Ngôn vẫn còn nhớ lần đầu gặp Bảo Khâm, hắn mới mười tuổi, được phụ thân dẫn lên núi Thanh Lương bái Hàn Thạch lão nhân làm sư phụ. Còn nhỏ đã phải rời xa cha mẹ, trong lòng hắn rất ấm ức.
Cuộc sống trên núi kham khổ, cả núi chỉ có một gã tạp dịch nhóm lửa nấu cơm, còn kiêm luôn việc hầu hạ Hàn Thạch lão nhân, đương nhiên không rảnh quan tâm đến người khác.
Lương Khinh Ngôn nhỏ tuổi phải làm hết mọi việc, từ dọn dẹp phòng ốc đến giặt giũ quần áo, ngay cả ngày đông lạnh giá cũng chẳng thể lười nhác.
Hắn là con cháu thế gia, quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đâu làm mấy chuyện này bao giờ. Chưa đến hai ngày, bàn tay hắn đã nứt nẻ. Hắn tính tình quật cường, không muốn để sư phụ biết, đành cắn răng chịu đựng nuốt hết mọi khổ nhọc vào người.
Nhưng dù sao Lương Khinh Ngôn vẫn còn quá nhỏ, lúc đau đớn vô cùng liền ra sau núi không có bóng người, một mình khóc lớn, xem như trút hết mọi việc ra ngoài.
Chiều hôm đó, hắn ngồi bên gốc mai sau núi khóc lóc, lại nhớ đến cha mẹ trong Kinh thành, lòng càng buồn hơn, tiếng khóc cũng ngày to theo.
Ca ca à! Ca ca.. Trong lúc đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói lanh lảnh thì sợ hãi, định quay người đi, chợt trông thấy một đứa bé chừng năm, sáu tuổi, mũ đội trên đầu không biết là nam hay nữ.
Đứa bé mặc áo màu đỏ, áo choàng màu trắng, đôi mắt vừa to vừa đen nháy nhìn hắn chớp chớp, vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Lương Khinh Ngôn đỏ mặt.
Hắn dù sao cũng đã hiểu chuyện, bị một đứa bé tự nhiên ở đâu nhào vào người lúc đang khóc nức nở thì vừa xấu hổ vừa bực bội, bèn đẩy đứa bé ra sau, quay người chạy thẳng.
Từ bé tới giờ hắn chưa từng làm chuyện xấu, chạy được một đoạn liền cảm thấy chột dạ, chân bước chậm dần. Do dự một lúc, Lương Khinh Ngôn quyết định quay trở lại sau núi, gần đến nơi hắn lại cảm thấy không được tự nhiên nên lê từng bước một.
Dưới gốc cây hoa mai đã không còn bóng dáng đứa bé, chắc nó đã đi rồi. Lương Khinh Ngôn vỗ vào gáy mình, quay người về phòng, vừa quay đi liền trông thấy khuôn mặt nổi giận của đứa bé:
"Sao ca ca lại tìm ta làm gì nữa?" Đứa bé xụ mặt chất vấn.
Lương Khinh Ngôn đuối lý, im lặng không đáp.
Đứa bé định hỏi nữa, xa xa chợt vọng đến tiếng gọi: A Bảo! A Bảo!
Phụ thân… Đứa bé lười biếng đáp trả một câu, giọng nói êm dịu dễ nghe.
Bị người ta bắt quả tang tại trận, phải làm thế nào đây? Lương Khinh Ngôn khóc không ra nước mắt.
Trong nháy mắt, người đàn ông cao lớn tuấn tú đã đến đây, thấy hai người đang trừng mắt nhìn nhau, thì bật cười:
"Sư huynh muội các con đã làm quen rồi sao?"
Sư muội… Lương Khinh Ngôn nghiêng đầu nhìn A Bảo, thì ra là một tiểu cô nương, thảo nào lại xinh xắn như vậy. Nhưng, nếu lát nữa nàng mách tội với cha nàng và sư phụ, hắn biết làm sao bây giờ?
Lương Khinh Ngôn lo sợ bất an mất mấy hôm, nhưng vẫn không thấy sư phụ trách phạt, sư muội hồn nhiên tên A Bảo còn tìm hắm chơi đùa. Lương Khinh Ngôn thấy vậy, trong lòng càng thêm áy náy.
Qua mấy ngày, cuối cùng hắn không thể chịu nổi nữa, lặng lẽ chặn A Bảo lại, hỏi:
"Sao muội không đi mách sư phụ chuyện hôm ấy ta đẩy muội?"
A Bảo mở to đôi mắt đen láy, nhìn hắn khó hiểu:
"Chẳng qua đại sư huynh chỉ muốn đùa với A Bảo thôi mà, sao A Bảo phải đi mách sư phụ?"
Lương Khinh Ngôn nhất thời nghẹn họng.
Lương gia không thiếu con gái, tuổi tầm A Bảo cũng có mấy đứa, nhưng dù là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng đều khác hẳn nàng.
Lương Khinh Ngôn chỉ thấy mấy đứa bé trong nhà hoặc điêu ngoa, hoặc nhõng nhẽo, hoặc khúm núm bảo sao nghe vậy, chứ chưa từng thấy ai phóng khoáng độ lượng như A Bảo, trong chốc lát vừa bất ngờ, vừa khó hiểu.
Rất nhiều năm sau đó, bất ngờ và khó hiểu đã trở thành thói quen. Khi mới lên núi A Bảo còn rất nhỏ, mấy ngày sau khóc nức nở đòi về nhà. Lương Khinh Ngôn trong một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều. Hắn luôn dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ, dỗ dành nàng. Hắn còn rất nhẫn nại ở bên cạnh nàng.
Tiểu sư muội hoạt bát thẳng thắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn. Họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau ra sau núi mò cá đào trứng chim, lén nhóm lửa nướng cá ăn…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!