Chương 1: (Vô Đề)

Bảo Khâm ở trong khoang thuyền vỏn vẹn mười mét vuông này đã được bảy ngày. Đoàn đưa dâu Thất Công chúa chật kín hai chiếc thuyền lớn, a hoàn đi

theo cũng phải hơn trăm người, đồ cưới chất đầy khoang, nặng tới mức

chiếc thuyền như muốn chìm xuống. Bảo Khâm thật ra cũng chỉ là đằng

thiếp[1] đi theo Công chúa, có riêng một khoang thuyền đáng lẽ nên lấy

làm hài lòng, nhưng nàng vẫn rất ấm ức.

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ vọng vào, tiếp đó là tiếng thị nữ Nhã

Lan:

"Tiểu thư đã khá hơn chưa? Nô tỳ mới lĩnh một ít hoa quả, mời tiểu thư dùng!" Nhã Lan là thị nữ được vú nuôi bên cạnh Thất Công chúa an

bài, dịu dàng hòa nhã, dù với một đằng thiếp nhỏ nhoi như nàng cũng vô

cùng kính cẩn. Vốn dĩ bên cạnh Bảo Khâm có hai a hoàn hầu hạ, đều là

người của Hình gia và rất đáng tin, nhưng trước lúc khởi hành, sư huynh

đã điều họ đi, đổi thành người của Thất Công chúa. Như vậy khi đến Tần

quốc, không ai có thể biết được thân phận thật của nàng.

Nghĩ đến đây, Bảo Khâm khẽ thở dài, dù đã cố gắng mỉm cười nhưng vẫn cảm

thấy bất lực vô cùng. Thế sự vô thường, có ai ngờ một tháng trước còn là Chung tiểu tướng quân anh dũng trên sa trường, giờ nàng đã phải thay

tên đổi họ, trở thành đằng thiếp nơi xứ người.

Hơn nữa người mà nàng

phải hầu hạ lại là Tần Quân vương, kẻ đã giao chiến liên miên với nước

nàng từ nhiều năm nay. Tiểu thư... Nhã Lan không nghe thấy tiếng trả

lời, sợ Bảo Khâm lại ngất xỉu trong khoang thuyền như lần trước, bèn gọi lớn hơn, tay gõ lên cửa.

Lúc này Bảo Khâm mới hoàn hồn, quay ra đáp:

"Không cần đâu, ta thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát." Tuy họ đã đi được bảy ngày nhưng vẫn đang ở

trong địa phận nước Trịnh, nếu ông trời không có mắt để người khác nhận

ra nàng, chẳng phải bao kế hoạch và nhẫn nhịn bấy lâu đều trở thành trò

cười sao. Hơn nữa, lần này nàng giả chết ra đi còn có rất nhiều bằng

hữu, thuộc hạ cũ giúp đỡ, nếu gặp bất trắc tất liên lụy đến họ. Bảo Khâm tức giận vỗ mạnh xuống ván giường rầm một tiếng, mọi uất hận trong

lòng trút hết ra ngoài theo chưởng này.

Tên hôn quân nước Trịnh đáng

hận, hắn nghe kẻ gian gièm pha mà không phân biệt tốt xấu đúng sai,

không màng an nguy chốn biên thùy, đổ oan cho trung thần, để kẻ địch

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!