Chương 9: (Vô Đề)

Phong Trản ngủ thật sự sâu, Thiên Trọng Xuyên chờ y ngủ rồi, liền rút tay ra, hắn đứng dậy ra cửa.

Trăng rất lớn, Thiên Trọng Xuyên ngồi ở trước cửa, nhớ đến bộ dạng dịu ngoan vừa rồi của Phong Trản, hắn cảm thấy mình tịch mịch lâu lắm, nhưng cứ quả quyết chỉ là bởi vì tịch mịch, lại quá vũ nhục Phong Trản rồi, hắn không thể phủ nhận bản thân rung động.

Thiên Trọng Xuyên trầm mặc, hắn đứng dậy, đạp lên cỏ dại đi thẳng đến Đại Hùng Bảo Điện, quỳ xuống ở giữa đại điện, hắn dập đầu một cái thật lâu.

Ánh trăng rọi vào, chiếu sáng nơi này, trán Thiên Trọng Xuyên dán mặt đất lạnh lẽo, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy được đáy lòng mình đã hơi bình tĩnh lại, mới ngẩng đầu lên, đứng thẳng lưng, nhìn một chuỗi phật châu ở trên bồ đoàn phía trước mình.

Phật châu làm từ hạt bồ đề, hắn còn nhớ rõ chủ nhân của phật châu này từng nói với hắn:

"Cầm chuỗi tràng hạt để trên tim."

(*Nguyên văn  trì đâu đương tâm thượng.)

Thiên Trọng Xuyên quỳ gối đến trước bồ đoàn, hắn do dự vươn tay đụng, chỉ kém một chút liền đụng đến, hắn đột nhiên nhớ tới đau đớn bỏng rát ngày đó, Thiên Trọng Xuyên chậm rãi thu tay về..

Phật châu có một trăm lẻ chín hạt, Thiên Trọng Xuyên quỳ đếm một hạt lại một hạt, hắn quỳ ở đó mặt không biểu tình, đếm ba lượt, tâm của hắn cùng bình tĩnh như ánh mắt hắn, tham, giận, sân, si, mạn, nghi*, hắn chưa bao giờ thoát khỏi, chính là không có ai chậm rãi giảng kinh cho hắn, giải thích nghi hoặc cho hắn.

(*Ngạo mạn, nghi ngờ.)

Chán ghét đối với bản thân đạt tới đỉnh điểm, Thiên Trọng Xuyên phục hồi tinh thần, hắn liền nghĩ tới Phong Trản, chính là giờ khắc này, Thiên Trọng Xuyên lại không dám đối mặt y, cũng không muốn đối mặt.

Hắn dập đầu một cái thật sâu với phật châu, một đôi tay thon dài mà hữu lực dán lên mặt đất phủ đầy bụi bặm, khom lưng, Thiên Trọng Xuyên dường như có thể nghe được tiếng tụng kinh, không ngừng gõ vào thần kinh của hắn.

Hết thảy chúng sinh có hai loại bệnh. 

Một là thân bệnh. Xưng lão bệnh tử. Hai là tâm bệnh. Xưng tham sân si. Từ có sinh tử đã không thể có Bát Nhã dược cố*. 

Không ai có thể trị bệnh này.

(*Nguyên câu ; t k am hiểu về kinh phật đâu T.T.)

Thiên Trọng Xuyên mở to mắt, con ngươi đỏ sậm phản chiếu ánh trăng.

Vẫn luôn quỳ đến đầu gối không còn tri giác, Thiên Trọng Xuyên chống đất ngồi dậy, hắn chờ một hồi mới đứng dậy đi về, chính là đi đến một nửa, hắn lại nhớ tới trên giường còn có một Phong Trản, vừa rồi mình còn làm chuyện đó đối với y.

Hắn chần chờ nâng bước, về đến phòng, phát hiện Phong Trản vẫn ngủ, nhưng Thiên Trọng Xuyên vừa ngồi đến bên giường, Phong Trản liền mơ mơ màng màng cầm lấy cổ tay hắn, hỏi hắn: Ngươi đi đâu?

Đi uống nước, Thiên Trọng Xuyên mặc y cầm:

"Nằm vào bên trong một chút."

Phong Trản bám cánh tay hắn dịch vào bên trong, Thiên Trọng Xuyên nằm xuống bên cạnh, Phong Trản rất tự nhiên nhích lại gần, Thiên Trọng Xuyên đành phải ôm y.

Thiên Trọng Xuyên một đêm không ngủ.

Mười lăm của tháng này, Thiên Trọng Xuyên làm một bàn đồ ăn lớn, Phong Trản không nhìn thấy, y không biết còn có một bộ bát đũa bày trước một chỗ ngồi.

"Hôm nay sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy?" Phong Trản mò mẫm cầm đũa.

"… Bởi vì hôm nay là mười lăm," Thiên Trọng Xuyên sờ sờ đầu y: Ăn đi.

Phong Trản không hỏi thêm gì nữa.

Thiên Trọng Xuyên không ăn, hắn ngồi bên cạnh Phong Trản, dựa gần bên y, nhìn bộ dạng hai má phúng phính cúi đầu ăn của y, không quá thoải mái mà xoay mặt qua chỗ khác.

Phong Trản chỉ gắp đồ ăn ở gần mình, số còn lại cũng không động, Thiên Trọng Xuyên cũng không dọn, Phong Trản ăn xong liền đi rồi, y ngồi trong sân phơi nắng, Thiên Trọng Xuyên nhìn đồ ăn trên bàn, hắn vươn tay gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng, nhai rất chậm rất chậm.

Hôm nay trời quang, mãi cho đến buổi tối cũng là trăng sáng sao thưa, Thiên Trọng Xuyên đi mở một vò rượu đặt trong sân, Phong Trản ngửi thấy mùi rượu, y vừa muốn duỗi tay cầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!