Chương 30: (Vô Đề)

Phong Trản cảm thấy mình làm một giấc mộng thật dài, y quay về lại trong bóng đêm, trên người rất đau, lúc gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo ướt át, y biết đó là máu của mình.

Cũng không biết qua bao lâu, y đột nhiên nhìn thấy Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên ngồi dưới một gốc cây, ôm một vò rượu, uống một mình, lại ngã xuống đất, không lâu lắm, Phong Trản liền nhìn thấy Thiên Trọng Xuyên khóc.

Y vội vàng chạy tới lau nước mắt cho Thiên Trọng Xuyên, chính là Thiên Trọng Xuyên giống như không biết y, không để ý đến, Phong Trản muốn ôm hắn, rồi lại ôm không được.

Mặt đất đột nhiên bắt đầu lắc lư chấn động, Phong Trản không đứng vững, y ngã xuống đất, chính là Thiên Trọng Xuyên mặc kệ y, Phong Trản cứ như vậy trượt vào một cái khe thật dài, ngã vào trong bóng tối càng sâu không thấy đáy.

Y không ngã đau, mà là rơi vào trong nước, Phong Trản ho khan ngồi dậy, lại phát hiện máu trên người đều được nước rửa sạch, y nghi hoặc đứng lên đi xung quanh, đột nhiên nhìn thấy có một người ngồi trong góc.

Người kia vậy mà giống y như đúc, chỉ là đôi mắt trắng bóc, không phải con ngươi màu lục như y.

Phong Trản hiện tại đối với vấn đề 

"rốt cuộc có bao nhiêu Tiểu Bảo" đã không còn hao tâm tổn trí lo lắng nữa rồi, y cảm thấy khả năng trên thế giới này mỗi một nơi đều có người giống như mình. Y đạp nước đi qua, ngồi xổm ở trước mặt người đó, đưa tay sờ sờ mặt y.

Đối phương hoảng sợ, bắt được tay y: Ngươi là ai?

Ta là Phong Trản, Y rất nghiêm túc: Ngươi tên là gì?

Đối phương cau mày, theo bản năng trốn một chút.

Phong Trản cho rằng Tiểu Bảo cũng không thích mình giống như người trước, không nói gì, khoanh chân ngồi trong nước, y cúi đầu chơi ngón tay của mình, lầm bầm lầu bầu:

"Ta rất muốn về nhà, đây là nơi nào?"

"… Ta cũng không biết," Đối phương nhỏ giọng:

"Ta cũng muốn về nhà."

Phong Trản ngẩng đầu nhìn đối phương, không nói gì, đột nhiên y nghe thấy sau lưng có người đạp nước đi tới, cảnh giác quay đầu nhìn.

Là một Tì Khưu Ni mày ngài mắt hạnh, mặc truy y* hai màu đỏ vàng, nàng giống như không phát hiện Phong Trản, quay đầu nói với người nào đó:

"Khiên Tái, vì sao nơi này có nhiều quỷ đói như vậy?"

(*; sear ch th ấy nó i là quần áo mà u đen , mà ở trê n lại là h ai mà u đỏ vàng nên c ũng k biết hình dung thế nào n ữa.)

Một nam nhân đi ra từ phía sau nàng, là một atula tướng mạo anh tuấn, cũng không biết nhìn thấy gì đó, thờ ơ đáp:

"Bởi vì ăn không được gì, đều tụ chung ở một chỗ hô đói."

Tì Khưu Ni rũ mắt, dường như rất không đành lòng, nàng lấy một bình Ngọc Tịnh từ trong ngực ra, chậm rãi đổ nước từ bên trong xuống mặt đất.

Khiên Tái hoảng sợ, vội vàng nắm cổ tay nàng, chính là nước đã đổ ra ngoài hơn nửa, Tì Khưu Ni nhẹ nhàng ài một tiếng, ôn hòa nói: Không có gì.

"Như thế nào không sao?" Khiên Tái nhìn nàng bằng một đôi mắt đỏ: Ngươi đã ——

"Ta nói không sao chính là không sao," Nàng đổ nốt số còn lại xuống:

"Ta đã không thể siêu độ được chúng, nếu như chúng có thể thỉnh thoảng có chút thức ăn, không thống khổ như vậy nữa, cũng rất tốt."

Nước trong bình tuy chỉ có một chút, sau khi nàng đổ xuống đất rồi lại càng tụ càng nhiều, thậm chí rót thành một vũng nhỏ, Khiên Tái trầm mặc ngồi xổm xuống, lấy rất nhiều tảng đá bao nó lại.

"Thật sự quá lãng phí," Khiên Tái cũng không biết trong lòng đau cái gì:

"Chúng cũng không chết được…"

Tì Khưu Ni không nói gì, chỉ nắm bình Ngọc Tịnh trong tay, lắc lắc đầu, nhìn Khiên Tái làm xong, liền xoay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!