Phong Trản vẫn còn thở dốc, cảm thấy giữa hai chân bị Thiên Trọng Xuyên hôn có chút ngứa, y đá đá Thiên Trọng Xuyên ra.
Thiên Trọng Xuyên lại hôn một cái, ngồi dậy ôm y vào lòng: Đá ta làm gì?
… Không đá ngươi. Hình như Phong Trản rất sợ hắn mất hứng, chu môi hôn một cái ở khóe miệng hắn.
Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm vào con ngươi màu lục của y, Phong Trản bị nhìn đến không biết làm sao, mới nhìn qua chỗ khác, hắn duỗi tay vào giữa hai chân Phong Trản nhẹ nhàng xoa nắn, Phong Trản bị xoa đến mặt đỏ tai hồng, cũng không dám đẩy hắn ra.
Ngươi đừng sờ, Phong Trản nhỏ giọng: Đừng sờ ta.
"Vì sao không thể sờ?" Thiên Trọng Xuyên hôn hôn bả vai trần trụi của y một cách lưu luyến:
"Tiểu Bảo không thích để cho ta sờ, vậy thích để cho ai sờ?"
Phong Trản không biết trả lời thế nào, đạp một cái mềm nhũn, lại nép vào trong ngực hắn: Vậy ngươi sờ đi.
Thiên Trọng Xuyên nắm d v của y bóp nhẹ hồi lâu, mới buông tay ra, múc nước lau sạch người cho y.
Cái này, Phong Trản bị hắn kéo, duỗi tay nắm lấy khóa sắt trên cổ mình: Lấy xuống nha…
Thiên Trọng Xuyên gác cằm ở vai y, phủ chăn lên đùi cho y, thấp giọng: Ngươi cầu ta.
Cầu ngươi, Phong Trản nhìn hắn, nói một cách rất nghiêm túc: Ta cầu ngươi…
"Tiểu Bảo chính là cầu người như thế này sao?" Thiên Trọng Xuyên để cho y ngồi thẳng dậy:
"Ngươi cầu ta cho tốt a."
Phong Trản nghĩ một chút, chắp tay trước ngực, vái vái giống như một con chó nhỏ đòi đồ ăn:
"Ta thật sự cầu ngươi, cầu ngươi!"
Thiên Trọng Xuyên không nhịn được cười, ôm y hôn hôn:
"Ngoan, dẫn ngươi ra ngoài chơi."
Hắn chậm rãi gỡ vòng cổ, ném nó qua một bên, mặc quần áo cho Phong Trản, dẫn y ra ngoài.
Vốn là muốn dẫn y đến bên bờ Ô Mãn ngồi một chút, chính là ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u của Ác quỷ đạo, lại không muốn, thấy Phong Trản nhìn mình với vẻ mặt tràn đầy chờ mong, Thiên Trọng Xuyên sờ sờ mặt y:
"Lên, ta cõng ngươi đi."
Hắn cõng Phong Trản ra khỏi cung điện, đi thật lâu, vẫn luôn nhìn thấy toàn cảnh tuyết trắng, thế mới biết nhân gian đã là mùa đông.
Có lạnh không?
Thiên Trọng Xuyên quay đầu hỏi Phong Trản.
Chóp mũi Phong Trản đều lạnh đến đỏ ửng, chính là nhìn qua vô cùng vui vẻ, y nhìn chằm chằm vào tuyết, lơ đãng trả lời: Không lạnh.
Thiên Trọng Xuyên hôn hôn gò má y, giẫm lên mặt tuyết, đi thẳng tới sơn động trong trí nhớ, hắn đặt Phong Trản xuống đất, kéo y đi vào trong, đi tới bên cạnh cục đá chìa ra kia, để Phong Trản ngồi xuống.
Hắn ôm lấy Phong Trản từ phía sau, ghé vào tai y hỏi:
"Trước kia ngươi cũng đã tới nơi này rồi, có nhớ không?"
Đương nhiên Phong Trản không nhớ rõ, y lắc đầu, đột nhiên chỉ vào không trung:
"Bên kia có một con chim."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!