Đêm hôm đó, Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản làm rất nhiều lần, Phong Trản vẫn luôn cắn môi nhẫn nại, y cảm thấy mình sắp chết chìm trong lồng ngực của Thiên Trọng Xuyên, vui sướng của thân thể cùng áp lực trong lòng đều quấn quanh lấy y, y ướt dầm dề dán vào Thiên Trọng Xuyên, tiếng làn da va chạm cùng thân thể đánh vào nhau vang vọng trong đêm, y vô lực thừa nhận, nhưng cần phải thừa nhận, Phong Trản chảy nước mắt, y đột nhiên ghé vào tai Thiên Trọng Xuyên hô tên của hắn.
Thiên Trọng Xuyên không trả lời, hắn chỉ ôm chặt Phong Trản, muốn bóp bả vai gầy yếu của thiếu niên vào trong lồng ngực của mình, hắn thọc vào rất sâu, dương v*t thô dài hoàn toàn nhét vào trong huyệt nhỏ căng chặt kia, hắn luyến tiếc khiến cho Phong Trản đau, rồi lại không nhịn được muốn nhìn thấy y bởi vì chính mình thương mà kêu thành tiếng, Phong Trản ghé vào tai hắn, gọi tên hắn một tiếng lại một tiếng, Thiên Trọng Xuyên dùng răng ngậm cổ y liếm cắn, đột nhiên dùng lực, nâng cao eo hung hăng đâm rút, chân Phong Trản vô lực mở rộng, ngón tay vốn đang nắm chặt cổ tay của Thiên Trọng Xuyên cũng buông lỏng, y mê mang ngửa cằm, rốt cuôc nghe thấy được Thiên Trọng Xuyên đáp lại, y nghe thấy Thiên Trọng Xuyên ghé vào tai y dùng giọng nói khàn đặc gọi y: Phong Trản.
Phong Trản vội vàng không kịp chuẩn bị mà lên đỉnh, y run run rẩy rẩy bắn ra, bắn nhỏ giọt ở trên bụng của Thiên Trọng Xuyên, phía sau rút lại như bị co giật, dồn dập gọi từng tiếng, chính là Thiên Trọng Xuyên còn chưa bắn, hắn vẫn còn hung hăng tra tấn Phong Trản, Phong Trản hoãn lại một hồi, khoái cảm từ từ giảm xuống, y cảm thấy đau, chính là y vẫn ôm Thiên Trọng Xuyên, mang theo một hơi ôm lấy cổ hắn, dùng huyệt sau của mình không ngừng bọc lấy dương v*t cứng như sắt của Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển nhìn y, đôi mắt đỏ của hắn phát ra ánh sáng trong đêm, hắn đột nhiên cảm thấy Phong Trản còn phải từ bi hơn chư phật ở Vô sắc thiên, Phong Trản là Bồ tát của mình, là Thần minh của mình… hắn đâm mạnh hai cái, bắn vào trong thân thể của Phong Trản, loại khoái cảm bén nhọn mà kịch liệt này lại khiến cho hắn cảm thấy được hồn phách của mình đều bị lấy đi, hắn chính là chết ở trên người của Phong Trản, cũng đáng.
Phong Trản bị hắn đè nặng, mệt mỏi thở dốc, qua hồi lâu, Phong Trản đẩy đẩy hắn:
"Ngươi nặng chết rồi…"
Thiên Trọng Xuyên vội xuống khỏi người y, ngã qua một bên, thở hổn hển chưa được hai cái, lại kéo Phong Trản vào trong ngực mình trằn trọc mút hôn, cả người Phong Trản bị mồ hôi làm ướt, y cảm thấy lạnh, Thiên Trọng Xuyên luyến tiếc xuống giường múc nước cho y, cầm quần áo mình lau vài cái, lại đắp chăn kín cho y, ôm cả chăn và y vào ngực.
Phong Trản đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, muốn nói lý do, chân chân thật thật bày ra trước mắt, có rất nhiều, cũng thật sự khiến Phong Trản cảm thấy đau lòng, là mỗi lần Thiên Trọng Xuyên ôm y, đều ôm chặt như vậy, như là sợ y chạy mất, Phong Trản sờ mặt Thiên Trọng Xuyên, nhỏ giọng:
"Ngươi có buồn ngủ không?"
Không buồn ngủ, Thiên Trọng Xuyên phủ lên tay y:
"Ôm ngươi một hồi, đi chuẩn bị nước cho ngươi tắm."
Hắn nói như vậy, duỗi tay sờ huyệt nhỏ mềm xốp giữa đùi của Phong Trản kia, sờ soạng một tay ướt đẫm dính nhớp, Phong Trản xấu hổ động động chân, kẹp tay hắn giữa chân mình, liền không động nữa, một lúc sau Thiên Trọng Xuyên mới lưu luyến xuống giường múc nước cho y, hắn lại để cho Phong Trản đứng dưới đất, cong người, cầm một miếng vải mềm nhúng nước lau một cách cẩn thận, Phong Trản cảm thấy thẹn mà cắn môi, bị ngón tay dài của hắn sờ tới sờ lui trong miệng huyệt phía sau, chờ thật lâu mới chờ đến lúc Thiên Trọng Xuyên bưng chậu nước đi.
Đêm đã khuya, Phong Trản thật sự quá mệt mỏi, y dựa vào người Thiên Trọng Xuyên, liền ngủ mất rồi, Thiên Trọng Xuyên ôm y từ đằng sau, tay phủ lên bụng y, hắn đột nhiên nghĩ tới lời của Tửu Thiên, nghĩ tới câu nhất định sẽ chết kia, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên sinh ra một loại quyết tâm đập nồi dìm thuyền*, hắn không có khả năng để Phong Trản xảy ra chuyện, bất kể như thế nào.
(*.)
Hắn cùng Thần minh của hắn trần trụi ôm nhau, tựa đầu mà ngủ* trong bóng đêm.
(*Nguyên văn giao cảnh nhi miên: miêu hảỉ hai người ôm nhau ngủ, cùng giường chung chăn gối.)
Ngày hôm sau Phong Trản dậy rất sớm, y là bị Thiên Trọng Xuyên lăn lộn tỉnh, Thiên Trọng Xuyên thấy y vẫn ngủ, liền không nhịn được nhẹ nhàng tách hai chân của y ra bỏ dương v*t gắng gượng của mình vào, Phong Trản lộ vẻ đau khổ rầm rì một tiếng, Thiên Trọng Xuyên lại không chuyển động tiếp, cứ dính sát vào Phong Trản như vậy, nhẹ nhàng thở gấp, Phong Trản liếm môi, lắc mông giật giật, sau lưng dán vào lồng ngực ấm áp của Thiên Trọng Xuyên.
"Sao ngươi chặt lại rồi?" Mặt của Thiên Trọng Xuyên dán vào cổ y:
"Đêm qua đều bị ta làm giãn."
Phong Trản không biết nói gì cho phải, im lặng mặt đỏ tới mang tai, lại chui vào trong ngực hắn, Thiên Trọng Xuyên bẻ vai y, lại để cho y quỳ xuống, ôm lấy y đâm rút giống như chưa đủ, bả vai cùng sau lưng Phong Trản đều được hắn hôn qua liếm qua, chỉ có thể dùng ngón tay nắm chặt cổ tay hắn rên rỉ.
Thiên Trọng Xuyên thật ôn nhu mà yêu thương y, cầm dương v*t nửa mềm của y vuốt ve loạn xạ, Phong Trản phải bị hắn giết chết, y chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ bị một người nam nhân đối xử như vậy, nhưng người nam nhân này lại là Thiên Trọng Xuyên, chút cảm thấy thẹn này lại biến thành thỏa mãn, y lắc mông đung đưa, cúi đầu thở dốc, tóc dài thấm đẫm mồ hôi.
Có lẽ sáng sớm đã bị Thiên Trọng Xuyên lăn lộn như vậy, Phong Trản vẫn luôn có chút thất thần, Thiên Trọng Xuyên múc cho y một bát cháo mật ong, y ngồi dựa vào Thiên Trọng Xuyên, không ăn được mấy miếng liền bỏ bát xuống, nhỏ giọng: Ngươi ôm ta ăn.
Thiên Trọng Xuyên hôn hôn mặt y, ôm y vào ngực, lòng nghĩ sang chuyện khác, Phong Trản mò bát bưng lên nhấp một ngụm:
"Ngươi nói ca ca ta sẽ có chuyện gì sao?"
Thiên Trọng Xuyên không dám nói thật với y, do dự một hồi, mới nói khẽ:
"Nhất định không có chuyện gì."
… Kỳ thật ta biết, Phong Trản cau mày:
"Người nhà ta không nói cho ta biết, những thứ kia đã làm gì đó với ca ca ta, ta chính là cảm thấy ca ca hắn hiện tại còn sống."
Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi, ôm y chặt thêm chút nữa, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng.
Ăn một bữa sáng vui vẻ nóng hầm hập, Phong Trản không có việc gì để làm, lại cảm thấy eo đau, huyệt nhỏ giữa đùi cũng có chút sưng, y không muốn làm bậy với Thiên Trọng Xuyên nữa, bảo Thiên Trọng Xuyên dắt mình đi một vòng trong miếu.
Cuối thu không khí dễ chịu, Thiên Trọng Xuyên cõng y dạo chơi khắp nơi, đi thẳng đến gần ao hoa trước miếu, Thiên Trọng Xuyên cõng y ngồi xổm xuống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!