Chương 10: (Vô Đề)

Thiên Trọng Xuyên nghe Bồ Tát nói xong, chút thấp thỏm kia lại dần tản đi, mọi chuyện chính là như vậy, sẽ không có tốt hơn, cũng sẽ không tệ hơn, hắn chỉ là cần một ít dũng khí để đối mặt.

Hắn quyết định rời đi.

Dược Vương Bồ Tát không giữ lại, nếu như Thiên Trọng Xuyên thật sự hiện hình, hắn sẽ lập tức chết ở Vô sắc thiên, hắn ở lâu ngược lại là hại hắn.

"Thiên địa quan tâm, vạn hóa do tâm*." Bồ Tát rũ mi: "Thiên Trọng Xuyên, cho dù ngươi đang ở đâu, đều phải nhớ rõ, thiên địa chưa bao giờ thay đổi, đổi chỉ có tâm, cho dù là tâm của người, hay là tâm của quỷ."

(*,  Thiên địa! tại hồ, vạn hóa do tâm.)

Thiên Trọng Xuyên mờ mịt ngẩng đầu, Bồ Tát không đành lòng nhắm mắt lại, niệm câu Phật hiệu.

Dược Vương Bồ Tát phổ độ chúng sinh, Thiên Trọng Xuyên lại không tính ở bên trong, hắn không có biện pháp được điểm hóa*, hắn chỉ có thể đi với hai bàn tay trắng, đối mặt với những điều chưa biết thuộc về hắn.

(* Bồ Tát dùng ngôn ngữ dẫn dắt người, đánh thức thế nhân, khiến cho ngộ đạo.)

Ngày đó rời khỏi Vô sắc thiên, Thiên Trọng Xuyên rất bình tĩnh.

Hắn không nghĩ đi tìm phụ thân hắn, trong lòng hắn, mặc dù trên người chảy dòng máu của ông ta, nhưng mình và ông ta không hề có quan hệ gì. Thiên Trọng Xuyên đi thẳng một đường đến Dục giới.

Dục giới có người, có ác quỷ, có tu la, có súc sinh, Thiên Trọng Xuyên phát hiện thiên địa bao la mờ mịt, tuy rằng không biết đi nơi nào, nhưng hắn vẫn luôn đi về phía trước.

Hắn tìm được chỗ sống ở gần Ác quỷ đạo.

Đất đai nơi này đen nhánh giống như từng bị lửa đốt, trời cũng là mờ nhạt âm u, nhưng chỗ tốt chính là thanh tịnh, những ác quỷ khác cũng không dám tới quấy rầy Thiên Trọng Xuyên, mảnh đất nhỏ bé này, chỉ có mình hắn ở. 

Lần đầu tiên hắn ăn thịt, ăn là thịt sống, đó là một con chim kỳ quái, Thiên Trọng Xuyên không biết, nó cứ bay tới trước mặt Thiên Trọng Xuyên, vô cùng sợ hãi mà run cánh rơi xuống đất, hắn muốn cầm con chim kia lên để nó bay đi, nhưng Thiên Trọng Xuyên vừa mới đụng phải nói, nó liền thống khổ giãy giụa, lông vũ rơi đầy đất, Thiên Trọng Xuyên buông lỏng tay, nó rơi xuống đất bất động.

Thiên Trọng Xuyên không muốn sát sinh, cho dù đây chỉ là một con chim, hắn cũng không muốn, chính là con chim này lại chết ở trước mặt hắn, hắn giống như không khống chế được nhặt con chim lên cắn một cái, mùi vị của máu thịt liền kích thích hắn.

Thiên Trọng Xuyên phát hiện tay của mình biến thành móng vuốt, hắn chạy đến mép nước cúi đầu nhìn, đỉnh đầu hắn mọc ra cặp sừng nhọn chỉ có ác quỷ mới có, hơi cong, là kết cấu của xương cốt, đôi mắt hắn đỏ lên giống như muốn nhỏ máu.

Hắn rốt cuộc hóa hình.

Nhiều năm đã chịu dạy bảo cùng chỉ điểm ở Vô sắc giới như vậy, nghe được kinh thư ngửi được hương khói, đều áp chế hắn, nhưng hiện tại hắn ở trong Ác quỷ đạo, nơi có lẽ hắn nên thuộc về, tất cả đây đều thôi thúc hắn hiện hình, thôi thúc hắn biến thành một ác quỷ.

Có đôi khi Thiên Trọng Xuyên sẽ không có ký ức, lúc hắn phục hồi lại tinh thần, khả năng đã qua cả một ngày, cũng có khả năng qua nửa tháng, thậm chí hắn không biết lúc mình mất đi ký ức thì đã làm gì.

Chờ đến khi hắn dần dần có thể khống chế được mình, hắn gặp được đệ đệ của mình, Quỷ vương Ma Trĩ Đa.

Đệ đệ của hắn có rất nhiều, sau khi Atula Vương kết hợp cùng Atula nữ, nghe nói có thể sinh ra hơn mười đứa con, nhưng bọn chúng đều bị Ma Trĩ Đa này ăn, một đứa cũng không chừa lại, một đầu ngón tay cũng không để lại.

Thiên Trọng Xuyên rất chán ghét người đệ đệ tướng mạo đã hoàn toàn hóa ma này, hắn nhìn Ma Trĩ Đa, không biết gã muốn làm gì.

"Ca ca," Ma Trĩ Đa cười rất không đứng đắn: "Thật không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi, nhưng tóm lại Vô sắc giới không dễ chơi, ngươi xuống là rất đúng."

"Có chuyện gì sao?" Thiên Trọng Xuyên rất lạnh lùng.

"Chỗ ở của ca ca cũng quá đơn sơ rồi." Ma Trĩ Đa quan sát nơi ở phía sau Thiên Trọng Xuyên, chỗ đó chẳng có gì, Thiên Trọng Xuyên lấy trời làm giường, hắn cứ nằm dưới đất nghỉ ngơi như vậy.

"Cung điện của ta tốt hơn nơi này một chút," Ma Trĩ Đa vẫn còn đang cười: "Ca ca là ác quỷ mạnh như vậy, ở chỗ này quá ủy khuất."

Thiên Trọng Xuyên không muốn vòng vo với gã, chỉ bảo gã nói rõ ý đồ đến, hắn không tin một Ma Trĩ Đa có thể ăn hết mười mấy anh chị em sẽ vô duyên vô cớ bỏ ra thiện ý đối với mình, quả nhiên, Ma Trĩ Đa muốn hắn hỗ trợ, giết một Lão hòa thượng.

Lão hòa thượng kia mỗi ngày ngồi trong núi, tụng kinh ở nơi giao nhau của Ác quỷ đạo cùng nhân gian, Ma Trĩ Đa không chịu nổi quấy nhiễu, tuy rằng gã hung tàn, nhưng cũng là ác quỷ, kinh văn của Lão hòa thượng, gã nghe một câu đầu liền đau muốn nứt, chính là Thiên Trọng Xuyên không giống, hắn là ác quỷ dính hương khói Bồ Tát ở Vô sắc giới nhiều năm như vậy, dù sao hắn sẽ không sợ những thứ này.

Thiên Trọng Xuyên đồng ý, cũng không phải muốn giúp Ma Trĩ Đa một tay, hắn chính là muốn nhìn Lão hòa thượng này một chút.

Hắn đi rất xa, đi thẳng một đường qua mảnh đất cháy đen, đi qua cỏ dại khô héo, vượt qua sông Vong Xuyên sôi trào, mới đi đến được nhân gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!