Trưa ngày ba mươi tháng mười hai.
Tất cả chiến thuyền của Mã quốc trên Bạch giang bị đốt thành tro bụi. Kẻ chỉ huy đoàn chiến thuyền và hơn năm ngàn quân bị bắt sống. Số quân còn lại phần chết cháy, phần nhảy xuống nước chìm chết, phần bị giết, xác trôi nổi bềnh bồng chật cả mặt sông.
Cả một đoạn sông dài đó màu nước từ trước vốn trong đến có thể nhìn thấy đáy giờ đỏ rực màu của máu. Mùi tanh hôi theo gió bay đi kêu gọi những con kênh kênh và quạ đến để xẻ thây chén thịt.
Trần Anh đứng nhìn cảnh điêu tàn sau cuộc chiến chỉ biết thở dài, ra lệnh lui thuyền trở về phục lệnh. Trần Anh không biết trận chiến của mình là trận thắng sớm nhất trong ba mặt trận.
Chàng càng không biết ngay lúc ấy đức vua gặp cảnh ngộ vô cùng nguy hiểm.
_o0o_
Trong trận chiến của đức vua với cánh quân bí mật. Lâm Nhật Minh chính thức trở mặt phản lại triều đình.
Vừa khai chiến Lâm lão nhằm thẳng vào đức vua mà công kích. Phong Trần Cuồng Nộ của lão quả là một chiêu kiếm chết người, một khi thi triển kiếm khi cắt đứt mọi thứ mà nó lướt qua. Nhưng lão không ngờ đức vua cũng có thể sử dụng chiêu thức Thiên Tru Địa Diệt giống với Toàn Phong.
Khi hai cánh tay chàng chập vào nhau, lập tức có ánh sáng màu đỏ bùng lên, sức mạnh đó có thể dễ dàng ngăn chặn chiêu kiếm chết người của lão. Đến lúc ấy lão mới vỡ lẽ người thanh niên đứng trước mặt lão đáng sợ hơn những gì lão nghĩ.
Vẫn còn một điều đáng nói nữa là khí của người luyện võ, đối với lộ võ công đức vua, Toàn Phong và lão tu tập đều dùng khí để điều khiển. Khí đó phụ thuộc rất nhiều vào tư chất từng người, tư chất của mỗi người lại chia ra thành năm nhóm kim, mộc, thủy, hỏa và thổ.
Một khi luyện thành công pháp lúc phát công với sức mạnh cực đại, khí sẽ biểu hiện thành màu sắc đặc trưng của ngũ hành người đó đang mang. Đức vua có khí màu đỏ, thuộc hành hỏa. Lâm lão và Toàn Phong có khí màu trắng và vàng thuộc hành kim.
Điều đó khiến cho Lâm lão sau khi cùng đức vua qua lại vài chiêu liền cảm thấy bồn chồn lo lắng. Lão lo lắng vì khí của lão sẽ bị khí của đức vua trấn áp, hỏa khắc kim!
Xuất chiêu đầu không chiếm được thượng phong Lâm lão lùi lại cho đại quân tiến lên giữ chân đức vua để lão có thời gian suy tính.
Trên tay là kiếm thép, dưới chân là tuấn mã, tân nhiệm hoàng đế Đại Quyển quốc xông pha chém giết, chỉ một lúc hoàng bào nhuộm đỏ máu tươi.
Tuy chàng sớm biết Nhật Minh phản bội nhưng lúc này gặp mặt lão chàng vẫn thấy tức giận vô cùng, nên chàng cứ một mình một ngựa xông lên trước để tìm và phanh thây lão.
Lý Kiếm thấy vậy cùng xông lên để hộ giá quân vương. Tuy nhiên Lý Kiếm không giúp được gì vì giữa chừng y bị chủ tướng của cánh quân Mã quốc này chặn lại. Đức vua qua chiêu với Lâm lão được một lúc lão lại chuồn đi, đức vua lại đuổi theo.
Họ cứ như vậy, thời gian cứ trôi, Lâm lão tuy đánh không lại Thanh Long như nhờ nhanh chân nên Thanh Long không làm tổn thương lão được. Những binh lính giữa chiến trường lại càng không đủ sức làm hại hai người bọn họ.
Và rồi…
Quá trưa ngày ba mươi tháng mười hai, khi chiến trường ngổn ngang những thi thể của binh lính hai bên, cuộc rượt đuổi của Thanh Long và Lâm Nhật Minh cũng đến hồi kết thúc.
Lâm lão lần nữa dùng kiếm khí của mình đối một chưởng kinh tâm động phách của Thanh Long sau đó lão lập tức lùi lại lẫn trốn vào đám tiểu quân người Mã quốc. Thanh Long xông lên, một nhóm quân Mã quốc nhận được mệnh lệnh ngán đường, chúng ào ra vây lấy Thanh Long.
Từ phía đằng xa có một người đứng dạng chân hình chữ bát, trên tay trái là cần cung màu huyết, trên tay phải là mũi tên gỗ đầu bọc thép. Kẻ đó lắp tên vào cần cung rồi nhắm thẳng vào giữa trán đức vua, gã kéo cần cung một cách chậm rãi, đến khi cần cung cong thành một đường hoàn mỹ kẻ đó mới buông tay.
Mũi tên vút bay, xé gió thành thanh âm veo véo. Khi mũi tên trờ tới, theo quán tính của người học võ Thanh Long đưa kiếm lên gạt mũi tên.
Nhưng mũi tên đó khác hẳn bình thường, vừa chạm vào thân kiếm, đầu tên liền bụt vỡ, từ bên trong loạt kim châm bắn ra với tốc độ nhanh không tưởng, khoảng cách lại gần, Thanh Long không thể tránh, càng không vận cương khí để ngăn chặn kịp. Thanh Long chỉ nghe mắt mình đau buốt, trời đất tối sầm.
Thanh Long đưa kiếm khua một vòng rồi cắm kiếm xuống đất, chập hai tay vào nhau, ánh sáng màu đỏ lóe lên, tiếp sau là tiếng nổ như hỏa dược, những tên lính đứng gần bị hất văng đi. Phát chiêu xong Thanh Long loạng choạng thân người cơ hồ không đứng vững.
Lý Kiếm đang chiến đấu gần đó nhìn thấy vậy thì kinh hoảng, vội gạt mạnh lão tướng Mã quốc để xông đến bên cạnh đức vua. Lý Kiếm lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng, hoàng thượng, người sao rồi?
Tay phải Thanh Long đang nắm cán kiếm còn tay trái thì bấu chặt vào vùng mắt, máu rỉ ra từ kẻ tay chàng khiến Lý Kiếm càng thêm hoảng loạn. Đức vua nghe được tiếng của Lý Kiếm thì nhẹ lòng một chút, tuy vẫn giữ vẻ bình thản nhưng giọng chàng hơi run:
- Ta bị thương rồi, kim châm bắn vào mắt, không nhìn thấy gì nữa. Lý Kiếm…
- Có hạ thần.
- Nếu trận này ta chết, khanh hãy tận trung với hoàng huynh ta, đừng oán hận huynh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!