Đêm. Dưới ánh trăng sáng mông lung.
Vẫn dưới mái hiên nhà sàn của Toàn Phong, Kim Linh và Toàn Phong đứng đối diện nhau. Ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn chàng:
- Ta lập lại lần nữa, trong chúng ta có nội gian, nếu ngươi không ra tay thì ta sẽ hạ thủ. Kế hoạch của chúng ta khi thời cơ chưa tới tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.
Toàn Phong nhếch môi:
- Nội gian à? Hiện giờ ta không nghĩ ra được ai cả.
- Ta không cần biết ngươi có nghĩ ra hay không, ta chỉ cần hành động của ngươi. Nhanh chóng tìm và thủ tiêu kẻ đó. Ta không muốn những tin tức tiếp theo lọt vào tai tên hoàng đế ngốc kia.
- Nói như vậy người của cô từ sớm đã tiếp cận được hoàng đệ của ta, đúng vậy không?
- Đúng vậy. Nên ngươi chỉ cần giúp ta đưa quân qua một cách an toàn, những việc còn lại cứ giao cho ta, ngai vàng tự nhiên sẽ từ trên trời rơi xuống cho ngươi.
Toàn Phong mỉm cười:
- Thú vị thật. Ta lại nghĩ con cờ quan trọng của cô là kẻ bên cạnh hoàng đệ của ta, nhưng y lại không có cái may mắn nắm giữ được bản đồ, và nếu có nhìn thấy một khắc cũng không ghi nhớ nổi để vẽ lại giao cho cô. Vì vậy cô tìm đến ta, mục đích chính là vì ta có bản đồ, cô cần nó.
Kim Linh mỉm cười:
- Xem như ngươi thông minh.
- Xem ra thứ cô muốn có không đơn giản chỉ là một cái đầu, hận thù không khiến con người ta bất chấp như vậy. Nhưng ta cảnh cáo cô, nếu cô dám đi xa hơn thỏa thuận giữa chúng ta, cô sẽ nhận lấy hậu quả, ta sẽ không để cô được toại nguyện đâu.
Gương mặt Kim Linh hơi trầm xuống, nàng lạnh giọng:
- Ngươi lo lắng rồi à? Tùy ngươi thôi, nếu không muốn chúng ta có thể không hợp tác cùng nhau nữa.
Toàn Phong vẫn tỏ ra thản nhiên:
- Ta biết trong lòng cô đang nghĩ cách trừ khử ta và những người biết được kế hoạch của cô nếu ta hủy bỏ giao ước hợp tác với cô. Nhưng điều đó không hề đơn giản, tuy miệng cô nói vậy nhưng nếu ta không muốn hợp tác nữa, cô sẽ nói những lời khiến ta hối hận và đổi ý. Vì hơn ai hết, cô biết ta còn giá trị đối với cô. Cô chẳng những không thể khử ta mà còn cần đến ta. Nói rằng cô sợ ta mới đúng chứ không phải ta sợ cô.
- Ngươi…
Kim Linh nghẹn lời, Toàn Phong mỉm cười:
- Giao ước ta không hủy bỏ chỉ là nhắc nhở cô, ta làm tròn bổn phận của ta, cô cũng nên làm vừa đủ với bổn phận của mình. Những gì ta nói được là làm được.
Kim Linh hừ giọng:
- Được thôi. Ta nhất định nhớ những lời ngươi nói hôm nay, xem cuối cùng ai sẽ hoảng sợ trước ai.
- Ta sẽ đợi. Nhưng cô cũng đừng quên lời ta đã cảnh cáo cô, đừng bao giờ đi quá giới hạn của mình. Lúc đó đừng trách ta không nói trước.
Kim Linh nhìn xoáy vào Toàn Phong, ánh mắt lộ rõ nét giận dữ.
- Ta sẽ không quên những lời này.
- Ta muốn biết người được cô cài bên hoàng đệ của ta là ai.
- Bao giờ đến lúc ngươi tự nhiên sẽ biết. Bây giờ ngươi chỉ cần biết kẻ đó có thể nắm trong tay vài vạn đại quân, có thể ngày ngày nhìn hoàng đệ của ngươi chỉ là một chọi một y không hơn hoàng đệ ngươi. Còn điều động binh mã, nếu cùng lúc nhận được hai mệnh lệnh, binh lính sẽ nghe theo lời em ngươi chứ không nghe y, nên y không dám một mình mạo hiểm.
Kim Linh nói rồi quay lưng đi thẳng, nơi mái hiên chỉ còn lại Toàn Phong đứng lặng nhìn theo. Kim Linh đi rồi một bóng trắng mờ ảo hiện ra trước mắt chàng, chiếc bóng rõ dần lên tạo thành một hình người, người đó nhìn chàng mỉm cười. Đó là Tuyết Nguyệt.
- Người con gái này có vẻ như không dễ đối phó đâu!
Giọng nói của Tuyết Nguyệt mênh mang tựa gió thoảng, dịu nhẹ tựa cánh hoa rơi, u trầm như đêm mưa không ánh nến. Toàn Phong nhíu mày hỏi lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!