Chương 16: Kế hoạch

Tuyết Nguyệt dịu giọng:

- Phải. Nhưng bây giờ thì không phải. Ta thật sự thông suốt rồi, ta muốn giúp ngươi trút bỏ gánh nặng đó để tiêu diêu tự tại cả đời chứ không phải để ngươi cả đời khốn khổ.

Ban đầu khi biết ngươi muốn hợp tác với Kim Linh để khởi nghĩa, ta rất muốn ngăn ngươi nhưng linh hồn thù hận trong ta không cho ta làm như vậy.

- Vậy còn bây giờ?

- Ta chỉ cảm thấy rất yêu ngươi, muốn mãi mãi bên ngươi dù ta chỉ còn là một linh hồn. Ngươi đồng ý cho ta ở bên cạnh ngươi không?

Toàn Phong nhún vai:

- Cô là một hồn ma, muốn theo ta, ta cũng đâu có cách gì ngăn được.

- Phong ca, Tuyết Nguyệt cảm ơn.

Nàng choàng tay ôm lấy chàng, đặt nụ hôn lên má chàng. Không hiểu sao lúc ấy Toàn Phong đưa tay lên lại có thể chạm vào nàng như một thực thể. Cái đuôi rồng cũng không hiện ra ngăn cản sự tiếp xúc này. Chàng không ngửi thấy hương vị của nàng chỉ cảm giác lành lạnh ở những nơi nàng chạm vào.

Nàng luôn canh cánh việc báo thù cho đến lúc chết, đối với Toàn Phong hành động bám theo này có lẽ là hành động trả thù tốt nhất nàng thực hiện đối với chàng.

- Huynh không vui khi ta theo huynh sao?

- Cô nói xem nếu cô là người còn sống bị một hồn ma bám theo cô sẽ vui vẻ hay sao?

- Vậy xem như đây là sự trừng phạt dành cho huynh vì dám làm cho cha mẹ ta và ta phải chết.

Toàn Phong cao giọng:

- Ta làm bao giờ?

- Huynh không trực tiếp cũng gián tiếp làm hại.

- Đúng là chuyện của cha mẹ cô ta gián tiếp làm hại, nhưng còn cô thì không, hôm đó cô tự nguyện ở lại nên mới chết.

- Ai bảo huynh làm cho ta thấy yêu làm chi, khiến ta vừa hận vừa yêu nửa khắc không muốn rời xa nên ta ở lại…

Nàng nói vậy Toàn Phong chỉ còn biết ngậm miệng không thể nào cãi chối. Có tiếng bước chân đến ngày một gần, Toàn Phong ngoảnh lại thì thấy người đến là lão tứ, y đến dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì. Y đẩy cửa nhà Toàn Phong gọi to:

- Lão đại có trong phòng không?

Nhưng y nhìn không thấy người, Toàn Phong chưa kịp lên tiếng lão tứ đã gải đầu, càu nhàu:

- Vừa rồi rõ ràng nghe tiếng người nói chuyện ở đây mà sao giờ không thấy ai, lão đại đi đâu rồi kìa. Thiệt tình, lúc cần là không tìm gặp…

Toàn Phong tròn mắt, rõ ràng lão tứ đang nhìn thẳng về phía chàng lại nói không nhìn thấy chàng. Tiếng Tuyết Nguyệt cười khúc khích bên tai:

- Y không thấy huynh vì ta đang ôm huynh… đừng vội lên tiếng, có tiếng không có người sẽ làm y sợ, mà lúc này ta buông huynh ra, huynh giữa chừng hiện ra y chắc cũng phát hoảng luôn.

Toàn Phong vỡ lẽ, chàng gật đầu.

Chờ lão tứ tần ngần đủ lâu phát chán quay đi, Tuyết Nguyệt mới buông Toàn Phong, dịu giọng:

- Nếu muốn nói chuyện với y thì gọi y lại đi. Ta đi tìm Lung Linh.

Nàng biến tan vào hư không làm Toàn Phong suýt ngẩn ngơ, vừa rồi khi chạm được vào nàng chàng gần như quên bẵng nàng chỉ là một linh hồn, một cảm giác hụt hẫng vụt qua.

- Lão tứ, tìm ta có chuyện gì sao?

Tiếng gọi của Toàn Phong làm lão tứ giật mình quay phắt lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!