Chương 10: Thảo phạt

Chẳng rõ có bao nhiêu con người tay cầm trường thương và khiên thép đang vây lấy Vọng Nguyệt trại. Khi nhìn ra chỉ thấy tầng tầng lớp lớp những sợi ánh sáng lấp lánh toả ra từ giáp phục, từ chất thép bọc đầu thương do phản chiếu ánh đuốc.

Tiếng reo hò, tiếng chân bước rung động cả một vùng núi rừng vốn âm u tĩnh lặng. Khẩu lệnh giết chẳng rõ từ đâu xuất phát nhưng lại nhanh chóng vang ra khắp ngọn đồi rộng lớn.

Đứng giữa dòng thác của cả ngàn người cùng chạy về một hướng, là nơi trung tâm người của Vọng Nguyệt trại trở nên nhỏ bé vô cùng. Như giọt nước rơi vào giữa chiếc ao to, như hạt cát vô danh nào đó nằm lặng giữa sân nhà.

Tuyết Nguyệt tái mặt vì kinh sợ, dẫu nàng biết rõ ở lại nhất định dữ nhiều lành ít, nhưng lúc này đây nàng không thể ngăn bản thân mình run rẩy. Người của Vọng Nguyệt trại, kiếm, đao từ bao giờ đã tuốt khỏi vỏ, ai nấy đều cầm chắc vũ khí trong tay, sẵn sàng tử chiến.

Riêng Toàn Phong, chàng không dùng vũ khí mà vươn hai bàn tay trần ra trước. Giữa hai bàn tay chàng bỗng có thứ ánh sáng vàng lóe lên rồi càng ngày càng sáng rõ. Đó là chưởng pháp độc nhất vô nhị mà Toàn Phong học được từ khi còn bé, do phụ vương đích thân truyền thụ, Thiên Tru Địa Diệt chưởng!

Thiên Tru Địa Diệt chưởng, chưởng pháp vận lực đến cực điểm lòng bàn tay sẽ xuất hiện ánh sáng vàng. Màu vàng càng rực rỡ, sát thương càng mạnh mẽ, dù không biết uy lực thật sự ra sao nhưng người của Vọng Nguyệt trại lùi cả về sau còn quân triều đình vẫn như thác đổ nhanh vào chính giữa.

Hai bàn tay đang áp vào nhau của Toàn Phong bất ngờ buông lơi, song chưởng cùng đánh xuống vùng đất trước mặt. Ngay sau đó là sự rung động mạnh mẽ của không khí và mặt đất dưới chân.

Chỉ những ai đứng gần chàng trong vòng mười bước chân thì không hề hấn và còn đứng vững. Nhưng phía bên ngoài thì hàng hàng lớp lớp người ngã xuống. Đất bị xới tung đến nát bét như vừa được mấy lão nông cày bừa thật kỹ trước khi gieo xạ.

Những thân cây trong bán kính độ hai mươi trượng chung quanh như bị bàn tay vô hình nào đó nhổ cả gốc lẫn ngọn lên cao rồi buông rào rào xuống, trong đó có cả đá.

Rất nhiều người bị cây, đá đè chết không kịp hét tiếng nào, một số bị cây đá lăn đè lên một phần thân thể đều thét lên những tiếng la thảm thiết. Và dĩ nhiên máu cũng đổ rất nhiều.

Một chưởng lấy đi mạng của mấy mươi người, đánh ngã mấy trăm người. Sĩ khí quân địch quả nhiên giảm xuống. Toàn Phong hét to một tiếng:

- Chạy.

Người của Vọng Nguyệt trại lập tức xông ra, vũ khí trên tay vung lên loang loáng. Họ không biết vì sao lúc lão đại cần người ở lại, họ tình nguyện lưu lại. Nhưng bây giờ, hơn bao giờ hết họ hối hận và muốn nhanh chóng thoát ra.

Họ biết năm mươi người bị mấy ngàn quân vây đánh thì gặp Diêm vương rất dễ, gặp lão nhị lại khó hơn lên trời.

Trường thương trong tay người mặc quân phục xuyên qua một người mặc thường phục tay đang cầm búa, tiếng hét kinh tâm, máu rơi lả tả. Trường thương rút lại, máu từ thân thể người kia phún thành vòi, chỉ thoáng chốc thân thể đó ngã ầm xuống đất. Một linh hồn nhẹ nhàng về thăm viếng Diêm Vương.

Một ai đó dùng kiếm mang nguồn nội lực thượng thừa chém vỡ chiếc khiên bằng thép, nhanh nhẹn tránh được thế thương đâm tới, cổ tay khẽ xoay, mũi kiếm bạc đâm thẳng vào ngực tên lính tiên phong, thủng cả giáp sắt. Khi kiếm rút ra, mũi kiếm còn đọng vài giọt máu.

Tên lính kia ngã xuống. Cũng lưỡi kiếm đó hoành ra sau, khứa đứt cổ hai tên khác, khi chém ngoặc lại, chân của một tên lính nào đó bị tiện đứt. Máu đổ, đầu rơi.

Toàn Phong dùng tay không cướp trường thương và mở vòng vây thoát ra ngoài. Tiếng va nhau của binh khí chưa bao giờ âm vang như trong đêm hôm ấy, cả ngọn đồi được nhuộm đỏ bởi máu tươi, tanh nồng đến lượm giọng.

Đứng ở một nơi cao, Lâm tể tướng tìm thấy nơi Toàn Phong đang giao đấu. Trường kiếm trong tay lão phát xuất, thân kiếm lóe ánh hàn quang màu trắng xanh lạnh lẽo. Ánh sáng phóng thẳng về phía Toàn Phong với tốc độ kinh người, đó là kiếm khí.

Toàn Phong đang giao đấu với bọn quân lính bên dưới, chợt nghe luồng khí lạnh rợn người phóng về phía mình. Chàng lập tức điểm chân nhảy vọt lên cao, cùng lúc ấy chàng thấy người xuất ra loạt kiếm khí vừa rồi.

Lâm tể tướng xuất chiêu nhân kiếm hợp nhất, vừa người vừa kiếm lao thẳng về phía Toàn Phong trong khi thân người chàng còn lơ lửng trên không. Tình huống rất nguy cấp, lúc lơ lửng người ta vốn không thể né tránh bất cứ đòn công kích nào, nhất là đòn nhanh mạnh như thế kiếm của Lâm lão tướng.

Kiếm chưa chạm đến người, đầu mũi thương bọc thép trên tay Toàn Phong chuẩn xác điểm lên mũi kiếm Lâm lão, ngay sát na đó chàng mượn lực tung người lên cao chút nữa và lộn ra xa. Vừa đáp xuống đất kiếm khí của Lâm lão lại phóng tới.

Sát ý trong kiếm khí nồng nặc khiến cho Toàn Phong không thể khinh suất phút giây nào, chàng vội vàng tung mình nhảy ra xa hơn mười trượng để tránh.

Lần này chàng rơi ngay giữa đám giao tranh, kiếm đao đang khua loạn, Toàn Phong chuẩn xác đạp lên đầu một người để mượn lực nhảy ra xa thêm cú nữa để tránh kiếm khí truy kích.

Sau ba bốn cú nhảy Toàn Phong và Lâm lão đã ra khỏi khu vực hỗn chiến, chàng đậu lên ngọn một thân cây cổ thụ, Lâm lão cũng đáp chân lên ngọn cây mọc cạnh đó.

Hai người họ đứng không gần nhau, dưới bầu trời đêm đen tối, bên dưới là vô số ánh đuốc đang soi sáng mọi lối đi. Họ đứng ở hai vị trí cao nhất đủ để nhìn thấy nhau, đủ để đối phương nghe lời nói của mình.

- Điện hạ có muốn biết tin tức của nhi nữ hay không?

- Nàng ấy thế nào?

- Đã không còn trên thế gian này nữa.

Toàn Phong không ngạc nhiên, chàng biết chuyện ấy hơn nửa tháng trước và cũng biết cả nguyên nhân. Nhưng khi nghe Lâm tể tướng nói câu đó, giọng chàng vẫn run lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!