Chương 47: Cố Thụy Vũ Tới Nhà

Sau khi từ đồn cảnh sát về nhà họ Thẩm, y gặp cha và cháu gái nhỏ của mình, Thẩm Dư Quân giới thiệu cẩn thận.

Thẩm Nguyệt Hy bị kêu là chú nhỏ, y mỉm cười bế cháu gái rồi dịu dàng nựng bé.

Về em dâu, y không có ý kiến can thiệp vào, dù sao y cũng là anh trai chứ không phải cha mẹ.

Sau khi dùng cơm xong, y cũng ở lại 1 hôm, phòng rất nhiều nên không lo, Thẩm Dư Quân và Thẩm Nguyệt Hy ngồi hack vào camera giám sát của công an rồi tới điều tra cẩn thận vụ việc này.

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nhìn chủ mưu, y miết nhẹ ngón tay mình mình "Dư Quân, trong thời gian qua em rốt cuộc làm trò gì vậy".

Thẩm Dư Quân bị hỏi, có hơi gượng gạo "Làm ăn và yêu đương, có tranh hợp đồng thôi".

Thẩm Nguyệt Hy: =_=

Y đứng dậy "Xứ lý tốt, cử người điều tra cẩn thận, anh về nghỉ ngơi đây".

Thẩm Dư Quân gật đầu, 2 người ra ngoài bắt gặp vợ của Thẩm Dư Quân là Trần Thị Diên, đối phương mặc váy ngủ và khoác áo khoác mỏng, dáng vẻ này hình như đi uống nước.

Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu rồi đi qua, Thẩm Dư Quân nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh vợ tay khoác tay vợ mình "Vợ ơi, sao em còn thức vậy, cũng muộn rồi mình đi ngủ thôi vợ".

Trần Thị Diên rút tay lại "Anh còn biết muộn rồi à, làm gì thì làm cũng phải chú ý giờ giấc chứ, cho dù gặp em trai cũng không cần vậy chứ".

………………….

Thẩm Nguyệt Hy qua phòng của Giang Hàn Du, y mở cửa ra nhìn thấy có gì đó sai sai, hả!?

Thẩm Nguyệt Hy vừa mở cửa đã bị hôn, y hoang mang đến cả người căng thẳng, nhưng mà mùi hương khác biệt khiến y nhận ra rồi đẩy đối phương ra.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn lại, tóc ngắn…! Cố Thụy Vũ.

Cố Thụy Vũ cũng không ngờ xảy ra như vậy, Giang Hàn Du dùng ánh mắt lạnh liếc Cố Thụy Vũ rồi cụp mắt xuống, sau đó ngoan ngoãn nhìn y "Sư tôn, người xong rồi ạ".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ cau mày, y đi vào, đóng cửa sau lưng lại "Hàn Du, con bắt đối phương về đây làm gì?".

Giang Hàn Du đi tới gần y, giọng nói quen thuộc như cũ ấy có hơi nâng cao hơn "Sư tôn, không phải mục đích của người về đây còn có chính là khiến chúng con nhập hồn sao? Nếu như vậy A Du sẽ có thể tiếp tục tu luyện".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, Cố Thụy Vũ ở sau lưng y cũng khựng lại, Giang Hàn Du mỉm cười rồi bước lên một bước, kề sát y hơn "Sư tôn, tại sao người lại áy náy? Kiếp trước người làm ngơ A Du nhiều vậy mà".

Thẩm Nguyệt Hy im lặng, y biết tên này trùng sinh, nhưng chung quy cũng là kiếp trước của tên ngốc này không liên quan tới y, y cũng không có hứng thú nhận đệ tử này.

Giang Hàn Du kề sát y, mũi cọ nhẹ vào cần cổ trắng của y, khẽ hôn nhẹ "Sư tôn, người nuông chiều A Du như vậy A Du rất vui, nhưng hôm nay người lại bảo vệ tên này, cho dù là mảnh linh hồn của A Du đi chăng nữa thì A Du cũng không vui".

Thẩm Nguyệt Hy đứng im mặc kệ đối phương hôn cổ mình, Cố Thụy Vũ thấy bàn tay y hơi siết chặt rồi thả lỏng.

Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ tóc cậu, khẽ lên tiếng "Nếu ta không làm vậy thì sẽ có ảnh hưởng tới mạng người".

Hắn cắn một ngụm lên cổ y cho tới chảy máu, sau đó chậm rãi liếm vết thương trên cổ y "Sư tôn, máu thật ngọt, giống như trà Tuyết Liên vậy, người của sư tôn có mùi Tuyết Liên rất dễ ngửi".

Y cụp mi xuống, tay ra hiệu Cố Thụy Vũ rời khỏi, nhưng y đánh giá sai rồi, y quên mất 2 tên này điên như nhau.

Sau lưng là cơ thể ấm nóng kia dán vào, trước cũng vậy, 2 gương mặt giống hệt nhau.

Giang Hàn Du tay sờ nhẹ trên áo sơ mi của y "Sư tôn, người biết không, giả làm đáng yêu khó lắm, nhìn người mặc đồ như vậy con chỉ muốn xé đi thôi".

Sau đó áo sơ mi bị xé toạc, y hơi cau mày, ánh mắt lạnh nhìn đối phương "Tại sao 2 người lại áp ta như vậy".

Giang Hàn Du nghịch ngợm sờ soạn người y, tay sờ lên da thịt trắng ngần sạch sẽ, chạm vào ngực y "Sư tôn biết A Du muốn gì mà, sư tôn có muốn thử tư thế bánh mì kẹp không? Con chắc sư tôn sẽ ăn được, A Du cũng muốn nhìn sư tôn rên rỉ cầu xin đừng làm nữa".

"Con muốn thấy dáng vẻ kia của người, sư tôn, muốn thấy người khóc và cầu xin con dừng lại".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!