Giang Hàn Du sững sờ nhìn bạch hồ, không phải bạch hồ mà là sư tôn.
Thẩm Nguyệt Hy một tay đan 10 ngón đan xen với Giang Hàn Du chống đỡ cơ thể, 1 tay bị đặt ở môi của hắn, y ngồi ở hông của Giang Hàn Du, hạ thân kề cận.
Đuôi trắng xoã tung, tai hơi cụp xuống.
Mắt phượng lạnh lùng nhìn người dưới thân mình, con ngươi lam sắc xinh đẹp lãnh diễm đang nhìn đối phương.
Giang Hàn Du tim đập nhanh hơn, mặt nhanh chóng đỏ bừng, lập tức lúng túng khi gương mặt của Thẩm Nguyệt Hy kề rất gần.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đối phương đỏ mặt, môi mấp máy, y nhìn nhìn sau đó suy nghĩ.
Giang Hàn Du lên tiếng "Sư…!S…sư tôn, người n…" ngồi dậy được không.
Chưa nói xong trên môi đã bị bao phủ bởi cảm giác lành lạnh và mềm mại, mùi hương tuyết liên vờn nơi chóp mũi.
Giang Hàn Du lý trí đứt, não dừng suy nghĩ, mắt mở to vì kinh ngạc.
Sau đó bị tách môi ra, đầu lưỡi mềm mại lại thơm tho của sư tôn chen vào miệng hắn.
Giang Hàn Du tay kia ngơ ngác, sau đó không biết đặt ở đâu mới đúng, sau đó hắn để tay giữ lại eo của y.
Dần dần đáp lại nụ hôn dịu dàng lại triền miên ấy, đến khi dưỡng khí thiếu hut răng môi tách ra vươn sợi tơ bạc.
Hắn thấy sư tôn của mình gương mặt hơi đỏ lên, bờ môi mỏng mềm mại cũng thấm đỏ.
Đấy là dáng vẻ hắn rất ít khi nhìn thấy , giống như vị tiên nhân cao cao tại thượng đã trở thành phàm nhân.
Hắn trầm mặc nhìn y, sau một chút mới hỏi "Sư tôn, người xem ta là thế thân sao?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đồ đệ, y khẽ lắc đầu "Không có, ta chưa bao giờ xem ai là thế thân cả, ta làm vậy chỉ vì ta muốn làm mà thôi".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, Giang Hàn Du tay sờ nhẹ thắt lưng của y "Sư tôn, người với đồ nhi kiếp trước đã làm gì?".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y mệt mỏi, tai hồ ly cụp xuống, thanh âm rất nhẹ "Ta không nhớ rõ, ta nhớ ta nợ hắn, nhưng cũng hình như là ta thất hứa".
Thẩm Nguyệt Hy vùi đầu vào cổ Giang Hàn Du, y khẽ run nhẹ "Xin lỗi, vi sư mạo phạm A Du rồi, A Du muốn vi sư bồi thường gì cho con".
Giang Hàn Du nhìn lên trên, sau một hồi mới vươn tay sờ nhẹ đầu tóc bạc mềm mại của y "Sư tôn, không sao đâu, nếu người muốn xin lỗi thì người tiếp tục nhé, con muốn song tu với người".
Y trầm ngâm, khẽ nói "Bây giờ ta không có tu vi, cho dù song tu cũng không tăng tu vi cho con".
Giang Hàn Du trầm mặc, khẽ vuốt đuôi hồ ly mềm mại này, đuôi dài thật.
Hắn lên tiếng "Không cần thiết đâu, con không gấp tu luyện".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, đuôi và tai là 2 nơi nhạy cảm, bị vuốt như vậy đúng là không phản kháng được, y thấp giọng khẽ ừ một tiếng.
…………….
Sau đó mấy canh giờ sau là trời sáng, Giang Hàn Du ra ngoài luyện kiếm, Thẩm Nguyệt Hy nằm trên giường hoài nghi nhân sinh, y trầm mặc vô cùng, bản thân bị hành như vậy sao…! Tu tiên để làm gì? Để quan hệ cho lâu à?
Mất mặt.
Y bước chân xuống giường, chân hơi run nhẹ, vết cắn trên đùi rất rõ ràng, y khoác lấy một cái áo rồi đi ra linh tuyền ngâm nước nóng, Thẩm Nguyệt Hy nhìn tay và chân đều có vết hôn đỏ, y trầm mặc nhìn dấu răng nơi ngực, khẽ trầm mặc, rốt cuộc ai mới là chó.
Thẩm tiên quân đuối sức sờ vết cắn trên cổ và vai, mặt đỏ lên, khi xưa xem qua trang Mạch Vân chiếu, cơ mà bây giờ trải nghiệm trực tiếp, kích thích thật.
Haiz.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!