Chương 30: Nhặt Được Một Nhãi Con

Thẩm Nguyệt Hy ngồi uống nước trà, y rũ mi xuống, sau đó mệt mỏi ngủ thiết đi.

Khi y tỉnh lại, đã trở thành một tiểu hài tử.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn dáng vẻ tiểu hài đồng 6 tuổi này, y cau mày, trên đỉnh đầu là tai cáo trắng, y thử vận chuyển linh lực, kết quả không được.

Thẩm Nguyệt Hy: "?" Ơ, y tự bán y à?

Thẩm Nguyệt Hy gọi cho Thương Cẩn, Thương Cẩn lập tức tới, đẩy cửa xông vào nhìn tiểu thí hài 6 tuổi mặc đồ màu trắng, trang phục định chế của Tiên Y Phường, đơn giản và có thể thay đổi kích cỡ theo người mặc.

Thương Cẩn nhìn tai cáo kia, lại nhìn qua sau lưng y, thấy không có đuôi thì có chút buồn vui lẫn lộn, vui vì không lộ đuôi, buồn cũng vì không lộ đuôi.

Thương Cẩn nhìn mái tóc bạc, tai cáo trắng trên đỉnh đầu hơi cụp xuống của A Hy, Thương Cẩn đi qua, sau đó nói "A Hy à, đệ đáng yêu lắm đấy, không dùng được linh lực sao?".

Y khẽ lắc đầu "Chưa thể, tai cũng không thu lại được…".

Thương Cẩn vận linh lực, phát hiện chỉ có dùng pháp thuật làm tóc và mắt của y quay về màu đen, tai cáo không thu lại được, cái này…

Thẩm Nguyệt Hy nhìn trời còn tối, y mệt mỏi lại buồn ngủ, mắt phượng nhỏ xinh nhìn qua "Cẩn ca…! Ta buồn ngủ".

Thương Cẩn bế y lên, nhẹ nhàng nói "Ừm, quay về Thanh Vãn phong nghỉ ngơi đi, Tàng Tuyết Phong lạnh so với đệ".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, mặt nhỏ nghiêm túc không có biểu cảm.

Thương Cẩn bế y, có chút hoài niệm, giống như khi xưa vậy, đáng yêu thật.

Quay về Thanh Vãn phong trong đêm, Giang Hàn Du cũng nghe thấy tiếng đẩy cửa, khi đi ra chỉ thấy Thương Cẩn rời đi, hắn cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Thẩm Nguyệt Hy ngủ ở phòng trúc nhỏ mình từng ở, Thương Cẩn ngồi bên cạnh nhìn tiểu hài ngủ ngon, không có linh lực, chỉ là một ấu linh, không thu lại được tai sẽ bị xem là dị loại, hơn nữa trong Vân Bách Thánh Tông không ai biết Lam Thủy Tiên Quân là yêu tộc, vậy cứ giữ bí mật đi.

Hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy tỉnh lại không thấy ai, y đi xuống dưới rửa mặt mũi bằng chậu đông thời gian còn sớm.

Y hơi đói bụng, đã rất lâu chưa đói, nhưng cơ thể này thì làm được gì, Hoài Tẫn và Mạch Vân đều không biết nấu cơm.

Thẩm Nguyệt Hy ỉu xìu, tai nhỏ cụp xuống.

Lúc này có tiếng gõ cửa, Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi nói "Mời vào".

Người vào là Trần Lăng Diên bưng điểm tâm, có hơi ngạc nhiên, ai đây? Sao giống sư đệ vậy, lẽ nào là nhi tử!? Nhưng tại sao lại là yêu hồ? Nhân yêu sao?

Hỗn huyết yêu tộc không thể thu được tai và đuôi, có trường hợp thì che được đuôi, có trường hợp thì không thể.

Trần Lăng Diên đi vào, ôn hòa mỉm cười để đồ ăn xuống "Đây là bữa sáng, tông chủ bảo chuẩn bị cho đệ".

Thẩm Nguyệt Hy leo lên ghế, y khẽ lên tiếng "Cảm ơn".

Trần Lăng Diên nhìn mặt nhỏ này, biểu cảm này, quả nhiên là con ruột mà! Không sai đâu được.

Trần Lăng Diên mỉm cười rồi hỏi "Đệ tên gì?".

Thẩm Nguyệt Hy im lặng, sau đó nhớ lại rồi lên tiếng "Dư Thần".

Trần Lăng Diên nhìn qua "Họ Dư?".

Y gật đầu, tay nhỏ cầm đũa hơi lóng ngóng nên y chuyển sang dùng muỗng nhỏ

Trần Lăng Diên vui vẻ nhìn bánh trôi nhỏ đáng yêu ăn cơm, tai nhỏ trắng tinh có vẻ rất mềm a.

Thẩm Nguyệt Hy ăn xong, y lên tiếng "Ta muốn đến Tu Minh Phong".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!