Thẩm Dư Quân đã để bí thư cao làm trống lịch ngày hôm nay, ít nhất dù sao cũng phải nghỉ 1 ngày.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thẩm Dư Quân hưng phấn kéo y đi mua điện thoại, Thẩm Nguyệt Hy cũng biến sang tóc đen cho lịch sự, đi mua điện thoại, nhân viên bán điện thoại hưng phấn giới thiệu tính năng, dung lượng các thứ.
Thẩm Dư Quân nói "Anh ơi, anh nên mua thêm dầu và sạc dư phòng, máy phát điện, mà ở đó không có sóng nhỉ"..
Thẩm Nguyệt Hy đang xem điện thoại, con ngươi lam sắc nhìn qua "Em nghĩ anh có thời gian chơi game?".
Thẩm Dư Quân: "…" À, đúng là không có.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Anh có cách liên lạc với em".
Thẩm Dư Quân nhìn qua điện thoại màu đen kia "Anh thích sao? Có mẫu khác không?".
Phục vụ lấy ra mấy mẫu khác, Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Anh không quen dùng".
Thẩm Dư Quân gật đầu "Em biết, dù sao anh toàn dùng Ipad hay laptop, ít khi dùng điện thoại mà".
Thẩm Nguyệt Hy: "…" Cũng đúng.
Nhân viên bán điện thoại định giới thiệu máy tính, Thẩm Nguyệt Hy nói "Mua 2 cái máy này đi".
Thẩm Dư Quân nhìn qua rồi quẹt thẻ thanh toán, hắn nhìn sang cao hứng nói "Ca, đi mua đồ thôi".
Thẩm Nguyệt Hy: "…"
Thẩm Dư Quân cao hứng vô cùng túm anh trai đi mấy tiệm trang phục cao cấp, Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thẩm Dư Quân mua hán phục cho y mang, y trầm mặc nhìn, Thẩm Dư Quân vui vẻ quăng một đống đồ đẹp, rất đắt.
Thẩm Nguyệt Hy xù lông chỉ mua 1 bộ, y biểu thị, nên tiết kiệm!
Thẩm Dư Quân buồn bã đi mua mấy cái, hắn nhìn qua cây sáo bên cạnh của Thẩm Nguyệt Hy rồi tò mò "Anh muốn mua sáo không? Sáo ngọc kia tuy đẹp nhưng cũng là không bằng đồ hiện đại đâu".
Thẩm Nguyệt Hy: "…".
Mạch Vân đang nghe: "…" Ta chỉ muốn làm một cây sáo bình thường.
Thẩm Nguyệt Hy vuốt nhẹ thân sáo "Mạch Vân là bằng hữu của ta, là thần khí, không phải sáo bình thường, có linh tính, còn có ái nhân, em thì không".
Thẩm Dư Quân: "…" Hả!?
Thẩm Dư Quân nhìn qua, ánh mắt kiểu anh đùa em à?
Mạch Vân im lặng, Thẩm Nguyệt Hy gõ nhẹ sáo "Ngủ đi, đừng hóng chuyện".
Mạch Vân ngủ luôn.
Thẩm Dư Quân thở dài 1 hơi, sau đó nhìn anh trai mình nhìn thấy 1 nhà hàng, Thẩm Dư Quân nhìn qua, nơi đó anh ấy hay tới nhỉ…
Thẩm Dư Quân cua xe vào "Đi ăn trưa thôi, anh mặc dù không cần ăn nhưng em cần, anh còn bị dị ứng không?".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc "Có lẽ là không, anh cũng ghét rau cần".
Thẩm Dư Quân nói "Em hiểu, nhưng ngon mà".
Thẩm Nguyệt Hy: "…" Chê, anti rau cần, rau thơm.
Thẩm Nguyệt Hy đeo khẩu trang lên, y đi xuống xe, Thẩm Dư Quân nhìn qua rồi đi trước "Nơi này khi xưa anh hay dẫn em đi ăn, đồ ăn nơi đây hợp vị của anh".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua Thẩm Dư Quân đã cao bằng mình, y rũ mi xuống, sau đó đưa cho Thẩm Dư Quân viên Linh Ngọc truyền tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!