Chương 24: Tiêu Dư Quân

Thẩm Nguyệt Hy dựa vào tính toán, đứa bé này tên là Tiêu Dư Quân, 10 tuổi, người của hoàng cung, là cửu hoàng tử bị thất lạc.

Thẩm Nguyệt Hy kiềm chế vô cùng, 10 tuổi mà nhìn như chưa đến 7 tuổi, y siết chặt tay, cho dù không phải đệ đệ của y thì y cũng xót.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Tiêu Dư Quân đang ngủ trên giường, y sờ nhẹ đầu bé, bàn tay nhẹ nhàng điểm mi tâm khi bé nhíu mày.

Y đi tới ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt tĩnh thần.

Sáng hôm sau, Tiêu Dư Quân tỉnh lại nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn, còn có ít kẹo, tiên quân hôm qua còn đang ngồi, tùy ý tựa người vào nhuyễn tháp, mái tóc đen dài rũ xuống trên vai rơi xuống lưng, như dòng thác tùy ý lại xinh đẹp, diện mạo thanh tú, mắt phượng xinh đẹp, bờ môi mỏng, nhìn qua có cảm giác hài hòa vô cùng, không quá đẹp nhưng lại thanh tú.

Bàn tay thon dài tinh xảo như dương chi bạch ngọc cầm lấy quyển sách nhỏ hết sức nổi bật.

Tuy nhiên khí chất lại hết sức siêu việt.

Tiêu Dư Quân nhìn tới ngây người, bé ngơ ngác ngồi im.

Thẩm Nguyệt Hy đã đổi sang gương mặt khác, mắt phượng rũ xuống, y để sách lên nhuyễn tháp, tùy ý ngồi dậy, sửa lại vạt áo trắng của mình.

Y đứng lên "Tỉnh?".

Tiêu Dư Quân đỏ mặt gật đầu "Vâng Hy ca ca".

Thẩm Nguyệt Hy hôm qua dùng pháp lực sửa lại ký ức của Tiêu Dư Quân, khiến cậu bé nghĩ y là phàm nhân.

Thẩm Nguyệt Hy cũng đả thông kinh mạch cho cậu bé, sinh ra trong hoàng thất trời sinh nguy hiểm, ngọa hổ tàng long, huyết tinh tràn ngập chốn hoàng cung, hoa lệ lại thối nát.

Y gật đầu "Rửa mặt rồi ăn sáng đi".

Tiêu Dư Quân gật đầu, bánh trôi nhỏ ngoan ngoãn đi ăn sáng.

Thẩm Nguyệt Hy lười biếng hỏi "A Quân này, cha mẹ đệ ở đâu?".

Tiêu Dư Quân lúng túng lắc đầu, bé buồn bã, bánh quẩy cũng buông xuống "Đệ không có cha mẹ, gia gia nuôi đệ mất rồi, sau đó nhà đại bá đuổi đệ đi".

Thẩm Nguyệt Hy tách bánh quẩy ra, y ăn một miếng nhỏ, đẩy chén cháo thịt băm cho Tiêu Dư Quân, y khẽ nói "Vậy đệ muốn đi theo ca ca không? Ca ca nuôi đệ".

Tiêu Dư Quân ngạc nhiên vô cùng, cậu bé cúi đầu, nước mắt rơi xuống, giọng nói non nớt vô cùng "Nhưng…! Mọi người đều nói đệ là tang môn tinh…! Không ai cần đệ cả".

Y lấy khăn lau nước mắt cho nhóc, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiêu Dư Quân.

Sau một hồi thì Tiêu Dư Quân nín khóc, bé hỏi lại y "Ca ca, huynh thực sự muốn nuôi ta sao?".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Đúng vậy, ta nuôi đệ".

Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu đầu bé "Đừng sợ ca ca, A Quân, ca ca sẽ nuôi đệ đến khi đệ lớn, được không?".

Tiêu Dư Quân nhìn y, Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu bé "Đến khi đệ 18 tuổi, ta sẽ rời đi, cũng là 8 năm sau, ngày sinh thần của đệ".

Tiêu Dư Quân gật đầu "Vâng Hy ca" có lẽ huynh ấy sẽ không chịu được đến hôm đó đâu.

Tiêu Dư Quân nghĩ vậy, hôm sau theo Thẩm Nguyệt Hy rời kinh tới thành Lạc Dương, Tiêu Dư Quân mờ mịt ngơ ngác đi theo.

Thẩm Nguyệt Hy định cư ở một căn biệt phủ, không quá lớn cũng không quá củ kỹ.

Có đình viện, có hồ có vườn cẩn thận.

Thẩm Nguyệt Hy treo biển Thẩm gia, nét bút khá tùy ý.

Tiêu Dư Quân đi theo Thẩm Nguyệt Hy, sáng học võ, chiều học văn, võ do một vị tiên sinh có võ quán dạy, văn do Thẩm Nguyệt Hy dạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!