Chương 23: Hoa Song Sinh

Thẩm Nguyệt Hy ngao du thiên hạ, y đi chơi một hồi lâu, y đến kinh thành của nhân giới, nơi đây không hổ là kinh đô nhân tộc, rất có khí phách.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt, y đi dạo trên đường, đêm nay có hội hoa đăng đối ẩm, y tùy ý đi, y nhìn hoa đăng, có bị bán hoa đăng nói "Công tử, mua hoa đăng cầu nguyện, cầu nhân duyên cầu danh vọng đi".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y hỏi "Bao nhiêu".

Ông chủ nói "3 văn".

Thẩm Nguyệt Hy trả 3 văn tiền cho ông ấy, sau đó lấy hoa đăng, y nhìn rồi lấy bút, y viết lên dòng chữ xinh đẹp "Ta muốn về nhà".

Y thả đi tới nơi thả hoa đăng, nhẹ nhàng đặt hoa đăng xuống dòng nước, y đứng lên, tận hưởng lễ hội.

Thẩm Nguyệt Hy an an tĩnh tĩnh, khí vận rất nhiều.

Y rũ mi xuống, thiên hạ thật náo nhiệt, nhưng y không còn nhà.

Thẩm Nguyệt Hy lục tìm ký ức, y khẽ hỏi "Mạch Vân, cậu còn nhớ nhà của ta không?".

Mạch Vân lên tiếng "Chủ nhân, xin lỗi, ký ức của tôi chưa đủ sâu, khi người khôi phục trạng thái đỉnh phong e là mới có thể".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, cho dù là Thẩm Dư Thần hay là Thẩm Nguyệt Hy, y đều không thể về nhà.

Y cau mày nhớ lại khi xưa, có lẽ Thiên Đạo thế giới kia phát hiện y là người ngoại lai nên mới muốn giết y, vì thế sau khi đổi tên và đổi sinh thần bát tự mới có thể không thuốc mà khỏi.

Mệt thật đấy.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi ở tửu lâu xem thoại bản, bây giờ 3 đồ đệ, một đứa đi lịch luyện, một đứa đi học y, một đứa thì rúc ở nhà.

Thẩm Nguyệt Hy càng cảm thấy mình vô tâm, y trầm mặc ngồi nghe thoại bản của Tiêu tông sư và Quý Hành, hai người kia ân ái nhiều thật, thoại bản cũng hơn trăm cuốn rồi.

Thẩm tiên quân ghen tị, sống mấy đời cũng không có một mối tình vắt vai, tình đầu thì có, cơ mà không với tới được, haiz.

Thẩm Nguyệt Hy nhớ lại quá khứ, khi đi học thì không muốn yêu đương, khi trưởng thành lại chỉ đi làm, vô vị thật đấy.

Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy thật thất bại, nhất là khi Mạch Vân và Hoài Tẫn là một cặp.

Y đau đớn, vũ khí còn có ái nhân, y thì không, xót xa quá.

Thẩm Nguyệt Hy buồn một giây sau đó tiếp tục nghe thoại bản và ngồi nghe thoại bản, y cảm thấy công nhận viết rất khá, từ ngữ hết sức mỹ miều, diễn tả ra vẻ đẹp và chân dung của tiên quân, cơ mà…! Tóc trắng…! Làm không ít vị lại liên tưởng tới y, dọa y hết hồn.

Thẩm tiên quân nghe xong, y đi lên lầu đụng phải 3 người, 2 người nhân vật chính của thoại bản, Quý Hành và Tiêu tông sư đi chơi nhìn qua, đã thế còn có con trai y Minh Ngự, chậc, sao qua đâu rồi?

Minh Ngự vẫn nhớ tới gương mặt này, bởi chính gương mặt kia là người cứu hắn khỏi tế đàn rực lửa kia, chính là kéo cậu ra khỏi địa ngục.

Minh Ngự một thân lam y, tóc buộc cao, thiếu niên năng động vô cùng, hắn chắp kiếm thi lễ "Sư tôn".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu "Ân".

Quý Hành không nhìn ra tu vi của Thẩm Nguyệt Hy, nhưng cậu ta cũng leo lên hàng Tiên Quân, nhưng theo lễ nghi cũng thi lễ "Tông sư".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Quý tiên quân, Tiêu tông sư hảo".

Tiêu tông sư gật đầu "Rất hiếm thấy Thẩm tông sư ra ngoài a".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Tại hạ tiễn đồ đệ qua chỗ Lam y sư, tiện thể ra ngoài dạo, bế quan lâu nên có rất nhiều điều không rõ".

Tiêu tông sư ngẫm lại chuyện kiếp trước thấy trong mộng cảnh, Thẩm y sư hình như cũng bế quan nhiều như vậy.

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi, Mạch Vân hơi sáng lên bên hông của Thẩm Nguyệt Hy, y dùng tay gõ nhẹ, khẽ truyền âm cho sáo "Ngoan, cậu ta không còn là người thừa kế" cậu ta ở đây là Quý Hành, hai người kia xem lấy tương lai vượt qua đại kiếp, tu thành chính quả rồi, nhưng Mạch Vân vẫn có chút phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!