Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy lên ngựa, y sờ nhẹ đuôi tóc của mình.
Y nhận ra tu vi càng cao, y càng cảm thấy mình kỳ lạ.
Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ lôi long trong người, phượng mâu khẽ câu, y nhìn lên trời rồi lại cúi đầu nhìn đường.
Nhóm kia đi xe ngưa người cưỡi ngựa, Thẩm Nguyệt Hy không thích đồng hành cho lắm nên thúc ngựa đi trước.
Thẩm Nguyệt Hy ẩn đem tu vi chỉ lộ ở mức kim đan kỳ, vừa vặn không cao không thấp.
Thẩm Nguyệt Hy còn chưa tới được đã phải đi xử ly công việc, ngựa bị thu lại trong túi Càn Khôn, Thẩm Nguyệt Hy ngự kiếm rời đi.
Hoài Tẫn suy tư một chút rồi cất tiếng "Chủ nhân, ngài không muốn ngự ta à?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Không, ngươi phế lắm".
Hoài Tẫn: "…" Haha, ít nhiều ta cũng là thần khí đấy.
Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận được gì đó, sau đó mơ mơ hồ hồ nhặt được 1 tiểu tử, Thẩm Nguyệt Hy ma xui quỷ khiến nhận đối phương làm đồ đệ.
Y khi hoàn hồn: "?" Hả?
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đồ đệ, còn đã ký đồ đệ khế, y sững người, bản thân làm ma gì vậy???
Thẩm Nguyệt Hy run nhẹ, sau đó hỏi "Con tên gì?".
Tiểu hài tử 6 tuổi lên tiếng "Minh Ngự".
Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu tiểu tử này, y nhớ lại một chút, ban nãy tới đó vì cảm nhận có gì đó sai sai, tiểu tử này bị người xem là ma tu muốn giết vì mắt xú tiểu tử này màu đỏ.
Thẩm Nguyệt Hy vươn tay sờ nhẹ đầu nó, sau đó nói "Sau này gọi ta là sư tôn".
Minh Ngự run nhẹ rồi vùi đầu vào lòng y.
Thẩm Nguyệt Hy bây giờ thở dài, bế tiểu hài lên ngựa, sau đó lên đường đến Tô Vân Thành.
Khi đi vào trong, là cảnh náo nhiệt, linh thú, khí giới rất nhiều.
Thẩm Nguyệt Hy vào một khách trạm, đặt 1 phòng thượng hạng, sau đó y đứng ở ngoài chờ đợi, Hoài Tẫn trên tay, y cúi đầu nhìn nó "Ta cảm nhận được thiên ý và trận pháp".
Hoài Tẫn giả khốc không đáp.
Thẩm Nguyệt Hy nhẹ nhàng nhảy lên nóc khách quán, y điềm tĩnh nói "Lôi kiếp thân cận ta, thiên địa nhật nguyệt bị ta hấp thụ, không chịu lôi kiếp, nhân quả sạch sẽ lại ít ỏi, tiên khí nhận chủ quá nhanh".
Thẩm Nguyệt Hy rút kiếm khỏi vỏ, y nhìn lưỡi kiếm phát ra ánh sáng, y vuốt nhẹ lưỡi kiếm, thân kiếm rung lên ong ong sau đó như tan vỡ.
Thẩm Nguyệt Hy cười cười, Hoài Tẫn tan vỡ hoàn toàn hình thành một thanh kiếm khác có dáng vẻ tương tự, minh nguyệt phản phất bên trên đang quấn lấy hoa hồng băng.
Y rũ mi xuống "Hoài Tẫn…".
Thẩm Nguyệt Hy phân hồn tới một nơi khác, y đứng trên khách trạm, ngắm nhìn một nhà Cửu Tần Phong lịch sử đen.
Thẩm Nguyệt Hy lười biếng nhìn họ bên dưới.
Thẩm Nguyệt Hy đã biết thân phận của mình, nhưng vậy thì sao? Không ai có thể cản y về nhà.
Thẩm Nguyệt Hy phân thần đáp xuống nhẹ nhàng nhìn mấy vị kia, y khẽ vươn tay "Ừm, ta muốn lấy lại thần khí".
Tiêu tông sư: "…" Ủa, sao lại vào đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!