Chương 8: Tìm bát mạch

Từng câu từng chữ lão nhân áo đen kia nói ra kia lọt vào trong tai Chu Nguyên chẳng khác nào như sét đánh giữa trời quang, nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn trong lòng hắn, vị lão nhân trước mắt này, gần như chỉ nhìn thoáng qua một cái đã nhìn ra những chuyện đã xảy ra trên người hắn.

Thiếu nữ áo xanh kia đi đến sau lưng lão nhân, trong đôi mắt đẹp thoáng chút kinh ngạc nhìn Chu Nguyên một cái, Thôn Thôn đứng bên cạnh thì nhảy phốc lên, muốn nhào vào trong lòng cô, nhưng lúc này vì nó đang bẩn quá nên bị cô ghét bỏ vươn ngón tay ngọc xách lên, sau đó tiện tay ném vào bên trong chum nước.

Thôn Thôn bị ném vào trong chum nước có vẻ như bị oan ức lắm, nhưng nó biết rõ thiếu nữ kia thích sạch sẽ nên nó chỉ đành phải tự mình tắm táp cho sạch sẽ, cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Chỉ là Chu Nguyên cũng không có lòng dạ nào để nhìn cảnh tượng buồn cười kia, hắn chỉ nhìn vị lão nhân áo đen kia với vẻ khiếp sợ tột đỉnh, hồi lâu sau, khiếp sợ dần lui đi, thay vào đó là chút mong chờ.

Nếu như vị lão nhân áo đen trước mặt có thể nhìn ra những vấn đề trên người hắn thì tất nhiên không phải người tầm thường, có lẽ, thật sự có thể tìm được cách giải quyết vấn đề bát mạch không hiện của hắn ở nơi này.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, áp chế sự kích động bắt đầu dâng lên trong lòng, ôm quyền cung kính nói:

- Vãn bối Chu Nguyên, tham kiến tiền bối.

lão nhân áo đen kia gật đầu nói:

- Qủa nhiên là người của Chu gia.

Ông nhìn bộ dạng như muốn nói lại thôi, ánh mắt nóng rực của Chu Nguyên, giống như biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, lúc này mới cười cổ quái nói:

- Lão phu biết rõ ngươi đang nghĩ cái gì, đúng vậy, lão phu có thể giải quyết vấn đề bát mạch không hiện cho ngươi, chỉ có điều, tại sao lão phu phải giúp ngươi chứ?

Chu Nguyên khẽ giật mình, im lặng một chốc, vừa cân nhắc ngôn từ vừa nói:

- Vãn bối không biết đây là nơi nào, cũng không biết tiền bối ngài là ai, bất quá nếu như mật động do tổ tiên Chu gia chúng ta lưu lại đã thông đến nơi này, chắc hẳn là tiền bối và tổ tiên của Chu gia ta đã từng có quen biết.

Lão nhân áo đen kia nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.

Lúc này Chu Nguyên cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân áo đen kia, chậm rãi nói:

- Theo như tình trạng của vãn bối hiện nay, cũng không có thứ gì có thể khiến tiền bối vừa ý, bất quá, ta có thể nhìn ra được, tiền bối ngài hẳn là đang… chờ ta đúng không?

Trong nháy mắt khi lão nhân áo đen nhìn thấy hắn khi nãy, theo như trực giác nhạy cảm của mình, Chu Nguyên vẫn có thể xác định được, tận sâu trong ánh mắt của vị lão nhân áo đen kia có một tia sáng khác thường chợt lóe lên rồi biến mất.

Chiếc xích đu đang lắc lư rốt cuộc cũng dừng lại, lão nhân áo đen khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Chu Nguyên không rõ cảm xúc, nói:

- Tên nhãi con, khẩu khí cũng được lắm, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì đáng cho ta chờ?

Đối với lời lão nhân áo đen nói ra, Chu Nguyên chỉ cười khẽ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết rõ đáp án là gì, có lẽ, tiền bối ngài biết gì chăng?

Đôi mắt tràn ngập tang thương của lão nhân áo đen kia nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên hồi lâu, mặc dù không lộ ra khí thế khủng bố gì, nhưng giống như phát ra một cỗ áp bách, khiến cho toàn bộ khu rừng lúc này như thể trở nên lặng ngắt.

Bên ngoài nhà tranh, thiếu niên gầy gò mặt mang ý cười, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào lão nhân áo đen, ánh mắt không chút sợ hãi, trong veo như một chú nghé con mới sinh.

Hắn tin rằng đạo mật ngôn lưu truyền của Chu gia bọn họ sẽ không phải nói cho có, nếu như hắn đã có thể đến được nơi này, tất nhiên là có nguyên nhân của nó, hơn nữa, hắn cũng tin vào cảm giác này của mình.

Loại áp bách kia ùn ùn như mây đen kéo đến, kéo dài một lúc khá lâu, trên gương mặt già nua cứng nhắc của lão nhân áo đen chợt xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, hắn nằm trên xích đu, thở dài:

- Xem ra ta đã già thật rồi, thậm chí còn không dọa nổi một tên nhãi con.

Ở sau lưng lão nhân áo đen, thiếu nữ áo xanh kia liếc nhìn Chu Nguyên một cái, thanh âm trong veo hỡ hững:

- Hắn giả vờ đấy, thật ra hắn sợ muốn chết kia kìa.

- Ách…

Vẻ mặt của Chu Nguyên thoáng cứng đờ, lộ ra nụ cười xấu hổ, bởi vì lúc này sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, dù sao thì dù hắn có trấn định đến đâu đi nữa thì đối diện với cơ hội duy nhất trước mắt này, hắn thật sự không thể nào ung dung như không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!