Rầm!
Trong phòng, hai mắt của Tề Nhạc đỏ bừng, đập vỡ tan tành tất cả những gì vớ được, một lúc sau hắn mởi thở hổn hển dừng lại, vẻ mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn.
- Chu Nguyên!
Tề Nhạc đấm vỡ một lỗ trên bàn, nghiến răng nghiến lợi.
Liễu Khê đứng bên cạnh, đợi hắn phát tiết xong rồi mới bước lên an ủi:
- Tề Nhạc, ngươi đừng tức giận, lần này là do tên Chu Nguyên kia may mắn mà thôi, nếu như thật sự giao thủ thì hắn căn bản không phải đối thủ của ngươi, chẳng qua là hắn dựa vào thần hồn của mình có chút thần tựu mà thôi.
Tề Nhạc cắn răng, hắn đương nhiên biết rõ nếu như thật sự động thủ thì Chu Nguyên tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, nhưng dù sao hôm nay hắn cũng đã thua ván này, hơn nữa lại còn thua mất mặt như thế ở trước mặt tất cả học viên của Đại Chu Phủ.
Nghĩ cũng biết thanh danh mà Tề Nhạc hắn cố gắng gầy dựng bấy lâu nay ở Đại Chu Phủ, đã bị phá hủy hơn phân nửa trong lần này rồi.
Đặc biệt là hắn còn đánh mất một canh giờ rưỡi trong số hai canh giờ tu luyện ở Thác Ngọc Linh của học viên ất viện, dù ngoài miệng đám học viên khác của ất viện không dám nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ oán trách hắn.
Vừa nhớ đến những ánh mắt khác thường kia, kẻ tâm cao khí ngạo như Tề Nhạc đã cảm thấy ấm ức tới mức muốn hộc máu.
- Kỳ thi phủ đã sắp đến, chờ đến khi thi phủ, ngươi có thể đường đường chính chính đánh bại hắn, để hắn biết rõ giữa ngươi và hắn rốt cuộc cách nhau bao xa, tới lúc đó sẽ lấy lại được hết những gì đã mất ngày hôm nay thôi.
Liễu Khê nói.
Tề Nhạc hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng, chậm rãi gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, tới lúc thi phủ, ta sẽ khiến hắn phải trả hết những thứ này lại cho ta!
- Nhưng tên nhãi này rất quỷ dị, ta cũng không thể chủ quan, sau này ta phải tu luyện thêm nhiều, khiến cho hắn không có chút cơ hội nào cả.
Nghe thấy Tề Nhạc nói thế, Liễu Khê gật đầu đồng tình, có phần vui mừng, ít nhất thì Tề Nhạc không bị cơn giận che mờ lí trí, mà đã bắt đầu xem Chu Nguyên như một đối thủ, cô ta tin tưởng, với thiên phú của Tề Nhạc thì chỉ cần hắn không quá xem thường Chu Nguyên như trước, thì Chu Nguyên căn bản không thể nào đấu nổi với hắn.
Kỳ thi phủ cuối năm này, Tề Nhạc mới là người có thể tỏa sáng nhất.
Còn con cóc năm đó bị nàng khinh rẻ cũng không sai vào đâu được!
Tề Nhạc dần buông tay, hắn khép hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc.
- Chu Nguyên, ngươi nhớ đó cho ta!
….
Trong thời gian mười mấy ngày tiếp theo, mọi người trong giáp viện đều sống khá dễ chịu, thời gian bọn họ được hưởng Thác Ngọc Linh trước kia chỉ ba canh giờ, nay lại biến thành bốn canh giờ, điều này khiến cho tốc độ khai mạch của rất nhiều học viên đều tăng lên, thậm chí có một số người đang thử khai mạch nữa.
Mà đám học viên ất viện trước kia lúc nào cũng vênh váo tự đắc, gần đây nhìn thấy họ thì lại lủi đi thật xa, không dám mở miệng chế giễu gì nữa, càng khiến bọn họ cảm thấy thoải mái hơn, những học viên của viện khác vì được hưởng sái từ Chu Nguyên, cho nên nhìn thấy học viên giáp viện bọn họ đều tỏ ra cực kỳ thân thiện, nhất thời, sĩ khí của học viên giáp viện được tăng cao hơn hẳn, đồng thời cũng càng thêm kính phục Chu Nguyên từ tận đáy lòng.
ầm ầm ầm!
ở bên trong Thác Ngọc Linh, Chu Nguyên khép hờ hai mát, để mặc cho dòng nước ầm ầm đổ xuống, đồng thời không ngừng hấp thu từng tia từng tia ngọc tủy chi khí vào trong cơ thể.
Trong lúc Chu Nguyên đang im lặng tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng hoan hô phát ra từ bên bờ hồ.
- Oa, Ấu Vi ngươi thật lợi hại! Có thể đả thông được đệ ngũ mạch nhanh như thế!
Chu Nguyên nghe thấy thế thì cũng giật mình mở mắt ra, ánh mắt nhìn xuyên qua màn nước, có thể thấy loáng thoáng bóng dáng Tô Ấu Vi đứng bên cạnh bờ hồ, có rất nhiều học viên của giáp viện vây xung quanh cô.
- Ồ? Ấu Vi cư nhiên đả thông được đệ ngũ mạch rồi sao? Đúng là nhanh thật!
Chu Nguyên cũng phải kinh thán một têngs, thiên phú của Tô Ấu Vi đúng là cực kỳ tốt, trong tình hình tài nguyên tu luyện thiếu thốn mà vẫn có biểu hiện xuất sắc như thế, đúng là tài giỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!