Hình Vạn Hưng quay đầu lại, phát hiện bóng dáng thiếu nữ đứng trên mái nhà xa xa, nhận ra đó là Lê Lăng. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, điều động sức mạnh dâng trào từ Lục Tuyền nhãn trong cơ thể, mạnh mẽ dậm chân xuống đất, bàn chân lún sâu vào bùn, luồng khí xoay tròn khuếch tán ra xung quanh.
Mặt đất bắn tung vô số mảnh đá vụn.
"Vút! Vút! Vút..."
Hắn vung tay một chưởng, những mảnh đá vụn bay lên lao đi với tốc độ kinh hoàng, tiếng rít sắc bén như muốn xé nát màn đêm.
Lê Lăng rời khỏi mái nhà, điều khiển những vệt sáng xanh lơ lửng di chuyển trong không trung. Thân pháp nàng uyển chuyển đến tuyệt đỉnh, tránh được toàn bộ những mảnh đá đang lao tới.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống giữa lòng đường, giọng nói trong trẻo vang lên:
"Sao ta có cảm giác các ngươi không giống đám cướp Phật Độ?"
Hình Vạn Hưng nheo mắt, sát ý hiện rõ trong ánh nhìn:
"Thật sao? Để lát nữa Phật gia đọc cho ngươi nghe một đoạn kinh phong lưu, hoặc là ngươi đọc cho ta nghe cũng được."
Lục Tuyền phun trào, pháp lực từ cơ thể hắn tràn ra ngoài, hóa thành một lớp sương xám bao quanh, bảo vệ toàn thân. Những con côn trùng Lửa Quỷ bay tới gần liền bị pháp lực đẩy rơi xuống đất.
Hình Vạn Hưng biết rõ Lê Lăng không phải pháp võ tu, mà là một niệm sư đi theo con đường linh thần, không giỏi cận chiến, thân thể lại tương đối yếu ớt.
Hắn đạp mạnh xuống đất, thân hình như một mũi tên lao vọt tới, rút ngắn khoảng cách vài trượng trong nháy mắt.
"Mới mở Lục Tuyền mà cũng dám liều mạng với ta, ai cho ngươi cái gan đó?"
Lê Lăng vừa chậm rãi lùi lại, vừa bấm tay kết ấn. Ở giữa trán nàng, một luồng sáng kỳ dị chợt lóe lên, như thể bên dưới đó ẩn chứa cả một thế giới ánh sáng.
"Vút ——"
Bảy tia sáng rực rỡ từ giữa trán nàng bay ra, kéo dài tới mười trượng trong màn đêm.
Không khí xung quanh lập tức trở nên nóng hơn.
Bảy tia sáng quét qua đường phố trấn Táng Tiên như những nhát roi, các cột gỗ chống đỡ nhà cửa chỉ cần chạm vào là lập tức đứt lìa, vết đứt cháy xém.
Hơn hai mươi binh sĩ của địa lang vương quân đang lục soát trong thị trấn liền tập trung lại, mang theo vũ khí lao tới. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã có bốn, năm người ngã xuống, kẻ thì gãy tay, người bị cắt ngang lưng, hoặc bị chặt đầu, máu loang khắp nơi.
"Là niệm sư! Cái roi kiếm ánh sáng đáng sợ quá!"
"Rút lui, mau rút lui!"
...
Tất cả binh sĩ đều hoảng loạn rút về phía sau.
Trong tu luyện võ đạo, chênh lệch một cảnh giới đồng nghĩa với sự khác biệt rất lớn về sức mạnh.
Họ có thể thấy rõ ràng, ngay cả Hình Thập Gia – người đã mở Lục Tuyền – trước mặt thiếu nữ này cũng liên tục rơi vào tình thế nguy hiểm, chống đỡ vô cùng khó khăn.
Qua ô cửa sổ mục nát, Lý Duy Nhất quan sát cuộc đối đầu giữa hai cao thủ trên đường phố, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lê Lăng trông yếu đuối, giống như cô em gái nhỏ ngoan ngoãn nhà bên, vậy mà sức chiến đấu lại kinh khủng đến mức này. Thủ lĩnh của địa lang vương quân hoàn toàn không phải đối thủ, còn những pháp võ tu khác thì bị nàng giết dễ như chém chuối.
Nàng còn trẻ như vậy, tại sao lại mạnh đến thế?
Hẳn đây chính là thiên tài tu hành vượt xa thượng đẳng!
Lý Duy Nhất lặng lẽ nhảy xuống từ xà ngang, chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn mà chuồn đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!