Chương 32: Khai đệ Tam Tuyền

Triệu Tri Chuyết rời đi, Lý Duy Nhất ngồi một mình dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn làm từ sừng bò, cẩn thận nghiên cứu chiếc chuông quái dị Ác Đà Linh.

Chiếc chuông mang dáng vẻ cổ kính, trên bề mặt loang lổ vết gỉ đồng, chỗ bị ăn mòn lộ ra những văn tự mơ hồ.

Nó quá tà dị, có thể tác động đến tâm trí, dụ dỗ tội lỗi, khuếch đại tà niệm.

Hình như…

Nó còn có thể thu thập những tà niệm đó.

Trước đây, Lý Duy Nhất từng muốn ném nó xuống Biển Máu, để nó chìm vĩnh viễn. Nhưng vì chiếc chuông này có thể chứa vật thể, bên trong lại ẩn giấu không gian không thể đo lường, nên hắn mới quyết định giữ lại.

Hắn nghĩ, nếu lần trở về thuyền đồng xanh, mang theo một ít lương thực liệu có thể đủ? Nếu chiếc chuông thật sự là một bảo vật chứa đựng mọi thứ, thì việc vận chuyển đồ sẽ thuận lợi biết bao!

"Nó có thể cũng là một món pháp khí. Theo lời Triệu lão, chỉ cần vận dụng pháp lực là có thể kích hoạt. Mức độ kích hoạt sẽ phụ thuộc vào cảnh giới và cường độ pháp lực."

Lý Duy Nhất lo lắng có chuyện ngoài ý muốn, nên nhét nút tai để phòng ngừa.

Sau đó, hắn vận động pháp lực từ hai huyệt đạo dưới chân, chậm rãi truyền vào chuông.

Không lâu sau…

"Xoạt——"

Bề mặt chuông phát ra ánh sáng mờ, rung nhẹ rồi phình to lên gấp nhiều lần.

Lý Duy Nhất ngập ngừng một lát, đeo găng tay bạc, sau đó thận trọng thò tay vào bên trong chuông. Cả cánh tay đâm sâu vào, không chạm tới bề mặt bên trong hay ranh giới.

Hắn cũng không thấy những con lạc đà nửa thực nửa hư kia đâu.

Không thể biết rõ trong chuông chứa đựng điều gì, chỉ mò ra được vài bình Kim Ô Huyết, rõ ràng là do Ngụy Thác Nam để lại khi ở trên thuyền đồng xanh.

Hắn thử tiếp tục vận pháp lực kích hoạt, nhưng chiếc chuông không phình to thêm nữa. Với tu vi hiện tại, hắn chỉ làm được đến mức này. Mà dù chiếc chuông có lớn thêm, hắn cũng không dám tùy tiện bước vào trong.

Còn việc lắc chiếc chuông, hắn cũng không dám thử, sợ gây ra hiểm họa không thể kiểm soát.

"Triệu lão nói, mở bốn huyệt đạo thì pháp lực mới có thể tràn ra ngoài, từ đó tự do điều khiển. Khi pháp lực đủ mạnh, thậm chí có thể cách không lấy đồ."

Đối với Lý Duy Nhất, người từ nhỏ đã học võ, những cảnh giới như vậy quả thực khiến hắn khao khát, không thể cưỡng lại.

"Mở bốn huyệt đạo là có thể đạt được địa vị nhất định, được gọi là nửa bậc trên người. Nhưng muốn đạt đủ một bậc trên người, cần phải vượt khỏi cảnh giới Dũng Tuyền." Triệu Tri Chuyết từng cảm thán như thế.

Thu hồi chiếc chuông, Lý Duy Nhất nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, trằn trọc không ngủ được.

Trong đầu, lúc thì nghĩ về Thái Vũ bị Bạch Cốt Yêu Ma bắt đi, lúc thì nghĩ đến sư huynh trên thuyền đồng xanh, lúc lại nhớ về những ngày tháng học võ trên núi cùng sư phụ.

"Võ đạo, võ đạo, chỉ còn võ mà không có đạo."

Đó là lời sư phụ từng nói!

Nhưng nay, một con đường võ đạo rộng lớn đã hiện ra trước mắt. Dù là pháp lực tràn ra ngoài, cách không lấy đồ, hay như Thạch Cửu Trai phun khí thành mây, vượt núi qua vực, tất cả đều làm người ta ngưỡng mộ.

Tương lai trên con đường võ đạo, chắc chắn sẽ rực rỡ, tràn đầy những khả năng thần kỳ chờ đợi hắn chinh phục.

Còn về chuyện thành người trên người…

Ai cam lòng mãi mãi ở dưới đáy, không thấy ánh mặt trời, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy những kẻ khác đạp lên đầu mình?

Lý Duy Nhất bật dậy, cầm lấy một bình Kim Ô Huyết, uống một ngụm lớn. Sau đó hắn ngồi xếp bằng dưới đất, vận hành Ngọc Hư Hô Hấp Pháp, điều động hai luồng pháp lực lạnh và nóng để luyện hóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!