Chương 20: Hận ý khó bình

Kỳ San San đến khi băng bó xong cổ tay của Lý Duy Nhất mới đứng thẳng lên, đặt kéo xuống, nói: "Ta đã ăn nàng ta!"

Tần Kha đứng phía sau nàng, giật mình kinh hãi.

Gần đây, nàng thường nghe các thành viên đội khảo sát nói rằng thức ăn sẽ nhanh chóng cạn kiệt, tương lai có khả năng xảy ra chuyện khủng khiếp người ăn thịt người.

Kỳ San San quay người lại, nhìn Lý Duy Nhất đang ngồi đó bình tĩnh quan sát nàng, không vui nói: "Chỉ biết quan tâm đến sư tỷ Thái của ngươi, làm ta phát ghen đây! Yên tâm đi, nàng rất an toàn."

Nàng đương nhiên biết, Lý Duy Nhất không phải tùy tiện hỏi.

Hắn đang thử dò xét nàng.

Vì vậy nàng nghiêm túc trả lời: "Các ngươi ấy, chẳng ai có chút tinh ý cả. Vài ngày trước, ta đã phát hiện Tạ Thiên Thù và Khổng Phiền tiếp xúc với nhau thường xuyên. Sáng nay, khi sương mù tan, các ngươi đều bận nghiên cứu cổ văn, còn hai người bọn họ thì lén lút đi vào bếp."

"Ta không dám theo vào, cũng không thể chắc họ định làm gì, nhưng ta biết, chắc chắn không đúng. Để đề phòng, ta chỉ có thể kéo Dũ Đồng trốn đi trước."

"Không xảy ra chuyện là tốt nhất, nếu có chuyện thì còn có thể tránh được một chút."

Lý Duy Nhất không thấy ánh mắt hay biểu cảm của Kỳ San San có bất kỳ sơ hở nào, lời đáp cũng kín kẽ không chút sai sót. Hắn vội đứng dậy, cười nói: "Đừng trả lời nghiêm túc vậy, làm như ta đang tra hỏi nàng vậy."

"Chẳng phải ngươi đang tra hỏi sao?"

Kỳ San San có chút giận dỗi, bước ra ngoài y quán.

Lý Duy Nhất vội vàng đuổi theo, muốn xin lỗi. Dù gì lúc mới rơi xuống chiến hạm đồng xanh, nửa mạng của hắn đều do nàng cứu. Trước đó trong cuộc đối đầu với phòng thí nghiệm 705, nếu không có nàng dùng dây chuyền thánh giá hỗ trợ, hắn và Hàn Tần hươu chết về tay ai thật khó nói.

Kỳ San San bất ngờ quay lại, đụng phải Lý Duy Nhất đang đuổi theo, kêu lên một tiếng "Ôi da," nhíu mày, vỗ vào ngực hắn một cái, trách: "Ngươi đi nhanh như vậy làm gì, làm đau ta rồi!"

"Ta còn chuyện muốn nói với ngươi đây. Sư huynh ngươi thương thế rất nặng. Cả cánh tay và xương đầu gối đều gãy vụn, mạch máu và dây thần kinh bị tổn hại nghiêm trọng. Với điều kiện y tế trên thuyền hiện tại... Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, dù hắn qua được, chỉ e cả đời này phải nằm liệt giường."

Hơi ấm mềm mại trong lòng, lại thêm nàng không có vẻ muốn rời đi, nhưng trong lòng Lý Duy Nhất không chút vui vẻ, vội vàng quay lại y quán. Hắn điều động dòng khí nóng nơi lòng bàn chân phải đến lòng bàn tay, định thử truyền vào vết thương của sư huynh.

Nhưng khi tay vừa đặt lên lại dừng lại.

Dòng khí nóng chỉ có thể chảy trong mạch bạc, cơ thể sư huynh không có mạch bạc, một khi truyền vào, rất có thể sẽ gây tổn thương lần hai.

Giống như một chưởng lực đánh vào người sư huynh.

"Sư huynh cũng từng học qua Ngọc Hư Hô Hấp Pháp, chỉ cần hắn tỉnh lại, tiếp tục luyện theo pháp đó, có lẽ có thể tự mình sinh ra dòng khí nóng huyền diệu kia. Nhưng mà..."

"Sư huynh hai chân đã gãy thế này, lòng bàn chân liệu còn có thể sinh ra dòng khí nóng không?"

Lý Duy Nhất cảm thấy ngực như bị đè nặng bởi ngàn cân đá lớn, trong đầu liên tiếp lóe lên nhiều ý nghĩ. Thậm chí bao gồm cả việc cho sư huynh uống máu giao đen, biết đâu thương thế có thể hồi phục.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ quái dị của Tạ Thiên Thù, hắn thật sự không có cách nào thay sư huynh quyết định.

Lúc này.

Bên ngoài y quán, từ hướng mũi thuyền, vang lên giọng hát mơ hồ của một nữ nhân.

"Con sông lớn cuồn cuộn sóng,

Gió thổi hương lúa hai bờ,

Nhà ta ở ngay trên bờ,

Quen nghe tiếng hò của lái thuyền,

Quen ngắm buồm trắng trên thuyền..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!