Chương 32: Sự thô lỗ giản đơn

Tất nhiên Thiệu Huyền rất muốn học hỏi những món nghề của Lão Khắc, trừ rèn đá ra thì còn có đặt bẫy,... những thứ này rất có tác dụng khi ra ngoài săn bắn. Chỉ là hiện giờ vẫn còn sớm, Thiệu Huyền vẫn chưa có kiến thức căn bản, chỉ có thể bắt đầu từ việc đẽo đá, những thứ cao thâm hơn thì từ từ học. 

Thái độ của Lão Khăc với Thiệu Huyền thế nào, Thiệu Huyền có thể cảm nhận được, trước đây ông đã bắt đầu giúp đỡ anh từ lâu rồi, chỉ là có nhiều lúc cách nói chuyện của Lão Khắc dễ khiến người ta hiểu nhầm. Cũng như hôm qua anh đến tìm Lão Khắc học rèn đá, sau khi đẽo phiến xong thì nhận được một câu bình luận "đồ bỏ", nếu như không hiểu ông chắc chắn sẽ hiểu nhầm, cũng may Thiệu Huyền biết suy nghĩ, nghĩ thêm một chút thì biết Lão Khắc nói đến vấn đề gì. 

Sau khi nhìn thấy Thiệu Huyền không bài xích cách nói của mình, Cách cũng yên tâm, khi rời đi còn định bụng đến Lão Khắc kể công, biết đâu có thể đạt được món đồ gì tốt tốt từ Lão Khắc. 

Sau khi giúp Thiệu Huyền xây xong ngôi nhà, nhóm người Lang Hạ cũng rời đi, họ còn việc khác để làm, dù sao lần săn đầu tiên cũng sắp đến rồi. Mỗi lần đi săn đều gặp phải rất nhiều nguy hiểm, chuẩn bị nhiều mới có thể an toàn trở về. 

Trong bộ lạc có hai đội săn lớn, hai đội luân phiên nhau đi săn, đội này rời đi thì đội kia ở lại bộ lạc trực, phụ trách bảo vệ an toàn cho bộ lạc, dù sao trong núi cũng có nhiều dã thú, những người ở lại trong bộ lạc cũng có rất nhiều người già ốm bệnh tật. 

Mà mỗi một đội săn đều phân ra hai đội nhỏ, theo như những gì Lang Hạ nói thì là dựa vào năng lực của các Chiến Sĩ mà chia làm hai đội, tạo nên đội số một đa phần là những Chiến Sĩ totem sống trên lưng núi, đội thứ hai chủ yếu là những người trên lưng núi trở xuống. 

Mấy người Lang Hạ nằm ở đội thứ hai, đến lúc đi săn Thiệu Huyền cũng sẽ đi cùng bọn họ. 

Đợi sau khi mấy người Lang Hạ rời đi, Thiệu Huyền nhìn căn nhà mới xây. 

Caeser đang đi lại trong căn nhà. 

"Mày mà đi bậy trong nhà là tao vứt mày ra ngoài ngay." Thiệu Huyền nói. 

Lúc sống trong hang, Thiệu Huyền huấn luyện Caeser đi vệ sinh đều đi đến nơi đặc biệt mà bọn trẻ trong hang vẫn hay đi, không thì đi ra ngoài hang giải quyết, bây giờ đổi nơi ở mới, không biết con sói này có thích ứng được không. 

"Sau này chúng ta sẽ sống ở đây, tao sẽ làm một cái bàn gỗ, còn mấy cái ghế nữa, còn..." 

Sau khi nằm lên giường nghỉ ngơi, Thiệu Huyền lấy túi da mà Quân mang đến lúc trưa. Lại ra ngoài tìm một chút cát, bỏ vào túi da rồi xem xét. 

Thiệu Huyền tìm những viên đá vụn có chất liệu hơn nặng, đây là những viên đá bị vứt đi sau khi chế tạo vũ khí, vẫn còn rất nhiều chất chồng như đống núi vậy, chắc là vì sâu đá không thích hợp với loại đá này nên rất ít phát hiện sâu đá ở đây, cũng vì thế mà người qua lại ở đây cũng không nhiều. 

Lang Hạ nói đến việc luyện tập vác nặng, Thiệu Huyền liền nghĩ đến nơi này, vì thế nên mới nhờ người ta may giúp một túi da, nhét đầy đá vào trọng lượng cũng gần hai trăm ký. 

Thiệu Huyền từng nghĩ số đá này thuộc khoáng sản loại vàng, nhưng nhìn kĩ thì số đá này ngoài nặng và cứng ra thì cũng không khác gì đá vụn cả. 

Tất nhiên Thiệu Huyền biết rằng vũ khí sắt rất quan trọng, thế nhưng không nói đến chuyện anh có biết rèn sắt hay không, mà điều quan trọng là, thế giới này không có vật thể nào liên quan đến thế giới kiếp trước anh sống, không thể áp dụng những lí thuyết thông thường để phán đoán quá nhiều, đa số các loại đá ở đây Thiệu Huyền đều rất lạ lẫm. Vì thế, thay vì tốn thời gian đi nghiên cứu những thứ đó, Thiệu Huyền bằng lòng giải quyết vấn đề trước mắt hơn, hiện nay không cần nghĩ đến những vấn đề luyện đồng, luyện sắt nữa. 

Buộc mấy túi da vào chân và tay, sau khi buộc xong cử động một chút, cảm thấy vẫn ổn, vẫn có thể vác thêm một hòn đá nữa. 

Sức mạnh cơ thể của chiến Sĩ totem thật sự rất lớn. 

Vậy thì luyện tập vác nặng cũng bắt đầu từ những bước đầu. 

Tuy rằng hiện giờ Thiệu Huyền không thể vác đồ vật ngàn cân chỉ với một cánh tay, nhưng vác vài trăm cân thì vẫn có thể. Nếu như còn ở kiếp trước, có đánh chết Thiệu Huyền cũng không tin có người mạnh đến thế. 

Thiệu Huyền đang thử, thì nhìn thấy Caeser nhe răng hướng ra ngoài, bèn tháo túi đá trên người xuống. Vừa tháo xong thì nghe thấy có người gọi tên anh. 

"Thiệu Huyền có nhà không?" 

Người đi đến là hai Chiến Sĩ rất vạm vỡ, trông cũng rất trẻ, tầm bằng tuổi Lang Hạ, cả người toàn là cơ bắp săn chắc, âm thanh ồm ồm vang xa. 

"Tôi tên Đà, cậu ấy tên Hạp Hạp, Thầy Mo bảo tôi mang đồ qua đây." Đà nói. 

Trông Đà có vẻ trầm tính hơn bọn người Lang Hạ, ánh nhìn Thiệu Huyền tuy rằng có chút dò xét, nhưng không có ác ý, gương mặt còn mang theo ý cười. 

Thầy Mo đã thực hiện lời hứa với anh, khi Thiệu Huyền xây được căn nhà của mình, ông sẽ cho người mang thức ăn đến, cũng coi như bù đắp cho Thiệu Huyền. 

Có rất nhiều thịt, đều đã được xử lí qua, có một số còn được muối nữa, ngoài thịt ra thì còn có vài loại thực vật và hoa quả tươi. 

Bên cạnh đó còn có một số dược thảo đã được bào chế, một gói Thiệu Huyền đã được nhìn thấy trong hang, anh biết cách dùng, chủ yếu là để trị những bệnh vặt thường gặp. Bao còn lại Đà nói với Thiệu Huyền, thuốc này chủ yếu để trị chảy máu và vết thương ngoài da. 

Còn về người còn lại, nghe tên đã biết không phải người yên phận. Lúc nãy Đà nói "Thầy Mo bảo tôi mang đồ qua đây" chứ không phải là "chúng tôi", rõ ràng Hạp Hạp không phải do Thầy Mo sai đến. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!