Chương 27: Ngọn lửa tàn khuyết

Ngày hôm sau, những chiến sĩ nhí đắm chìm trong việc say mê luyện tập cách sử dụng sức mạnh tô

-tem đã tỉnh táo trở lại.

Qua một đêm luyện tập vất vả, mọi người cũng đã sử dụng thành thạo sức mạnh tô

-tem của mình.

Thu hoạch đêm qua của Thiệu Huyền cũng không tệ, sau khi thành thạo việc làm sao để sử dụng sức mạnh tô

-tem, thì anh thử dùng phương pháp tương tự với khối tròn bao quanh tô

-tem, quả nhiên có tác dụng.

Lúc sử dụng sức mạnh tô

-tem thì ánh sáng bao quanh khối cầu sẽ yếu đi, ngược lại lúc mượn sức mạnh của khối cầu thì ánh sáng của nó sẽ che lấp tô

-tem. Thế nhưng, cho dù dùng loại sức mạnh nào thì tô

-tem vẫn ở trong khối cầu, không thể nào thay đổi được.

Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa thể hoán đổi hai loại sức mạnh trong chớp mắt, thế nhưng nếu có đủ thời gian thì sẽ sử dụng như ý hai dạng sức mạnh này, tách sức mạnh của tô

-tem và khối cầu kia ra để sử dụng mà kết quả là khi Thiệu Huyền mở mắt ra thì đã không nhìn thấy những bộ xương nữa.

Một lần nữa thấy được những cảnh quang quen thuộc khiến Thiệu Huyền rất vui mừng, thấy nhiều bộ xương như vậy anh cũng sợ lắm cũng may là vẫn có thể thấy được thế giới sắc màu đầy sự sống này.

Dẹp được vấn đề khuất mắc này, tâm trạng của Thiệu Huyền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lần này anh thấy được rất nhiều gương mặt kể cả những đứa trẻ trong hang, Mạc Nhĩ, Trại và những đứa trẻ đã có duyên gặp qua.

Vẫn là nhìn thấy biểu cảm của họ sinh động hơn, thế giới của tầm nhìn chỉ toàn xương trắng mới ảm đạm làm sao.

Lần này thì tầm nhìn của Thiệu Huyền cũng đã rơi xuống trên người Mâu, thế nhưng anh cũng chỉ liếc ngang qua thôi chứ không để tâm lắm.

Bị Thiệu Huyền ngó lơ, Mâu cảm thấy rất tức giận, trong lòng rất muốn bước qua "giao lưu học hỏi" với anh, lúc này thầy phù thủy cũng vừa đến, Mâu cũng đành nén cơn giận trong lòng, không dám có hành động vô lễ trước mặt thầy phù thủy.

Thầy phù thủy hỏi cảm giác của mọi người thế nào, sau khi xác nhận không có gì dị thường thì nói mọi người có thể ra về rồi. Còn những việc khác thì chỉ có thể thích ứng dần trong lúc tham gia hành động của đội săn. Ông bà có câu sư phụ chỉ nhận vào cửa còn tu hành là do cơ duyên mỗi người, cho dù là điểm xuất phát giống nhau, cũng thức tỉnh sức mạnh tô

-tem cùng một ngày, thế nhưng không ai có thể nói trước được quá trình trưởng thành của bọn trẻ, có thể trở thành chiến sĩ tô

-tem ưu tú hay không không phải chỉ nói miệng là xong.

Thiệu Huyền rất khâm phục lão già này, cho dù là những đứa trẻ sống trong hang, trải qua nhiều gian nan đói khổ như thế, tính tình rất hung hãn cũng chưa từng trách người trách trời, tâm lý cũng không hề méo mó, sau khi thức tỉnh sức mạnh tô

-tem rồi vẫn trở thành một chiến sĩ tô

-tem đích thực, luôn tích cực đi theo con đường đúng đắn. Công lao này hơn môt nửa là của thầy phù thủy.

Nếu như nói thủ lĩnh quản lý đời sống vật chất của người dân thì thầy phù thủy nắm giữ tinh thần của cả bộ lạc. Trách nhiệm của thầy phù thủy rất lớn đây!

Cách căn nhà đá không xa có một đám người đang đợi ở đó, chắc là đến xem bọn trẻ, trong đó Thiệu Huyền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, muốn không thấy cũng khó, đội một cái đầu heo hút mắt thế cơ mà, đây không phải là thằng nhóc chảnh chọe đội đầu heo rừng mà Thiệu Huyền nhìn thấy hôm lên núi đây sao?

Mâu cũng nhìn qua bên đó, nét khó chịu trên mặt cũng biến mất, mang theo nụ cười đắc ý rảo bước qua bên đó.

"Anh trở thành chiến sĩ tô

-tem rồi ư?" Đứa trẻ mang đầu heo rừng hỏi.

"Tất nhiên rồi, anh là ai cơ chứ." Mâu càng đắc ý hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!