Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
Mặt hồ cũng rất yên ả, thật sự rất yên ả, không có chút gió nào. Mấy hôm trước mặt nước ven hồ còn có lớp lớp sóng xô nhau đánh vào bờ mà hôm nay thì thật sự không có chút dấu hiệu nào cả.
Thật sự yên tĩnh quá, cảm giác có gì đó bất thường.
Nước trong hồ rất đục, nước ven bờ hồ còn đỡ chứ cách xa tầm hơn một mét ở vùng sâu một chút thì không thể thấy được gì dưới mặt hồ cả.
Ở trong cái thế giới mà nguy cơ ẩn náu mọi ngóc ngách và không thể áp dụng những lý luận thông thường như thế này thì không thể xem thường cho dù là những điều nhỏ nhất. Huống hồ con sông này được người trong bộ lạc xem là nơi nguy hiểm tuyệt đối như đầm lầy đen nữa chứ. Mấy ngày trước có thể thuận lợi bắt cá cũng không có nghĩa là sau này cũng sẽ mãi mãi như thế.
Nhìn thấy phản ứng của Thiệu Huyền, những đứa trẻ đang tràn đầy nhiệt huyết cũng bất giác dừng lại rồi lùi về phía sau. Chúng nó tham lam, không thoôg minh nhưng không ngốc, ai mà không muốn sống chứ. Hơn nữa. Khoảng thời gian vừa qua đã khiến chúng nó tin tưởng Thiệu Huyền rất nhiều, sau khi lui xuống điều nhìn chằm chằm theo Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền đứng bên bờ sông, nhìn theo dòng nước bình lặng phân vân.
Mặt hồ vẫn yên ả như thế, ngoại trừ việc này ra thì cũng không khác với mọi khi là mấy, cũng không có hiện tượng gì đáng ngờ.
Mình đa nghi quá hay sao?
Đột nhiên, có rất nhiều sinh vật trong suốt lần lượt xuất hiện trước mắt, chúng rất giống những quả cầu gai còn mọc thêm xúc tu và bơi theo sự chuyển động của chúng.
Với kinh nghiệm có được từ những lần câu trước, Thiệu Huyền biết rằng tình huống này không phải tự dưng mà có hơn nữa thứ này còn rất nguy hiểm.
Thiệu Huyền vứt sợi dây cỏ đã cột sâu đá vào nước, vị trí sâu đá rơi vào nước cách bờ không quá hai mét. Hơn nữa sau khi sâu đá rơi vào nước Thiệu Huyền không cảm nhận được chút lực kéo nào của cá ăn thịt người.
Khối cầu màu đen nổi trên nước trôi bồng bềnh, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy con sâu đá đang vùng vẫy trong nước, nhưng đã câu cá được vài hôm Thiệu Huyền rất thành thạo với sự vùng vẫy của trùng đá dưới nước, nhưng tình huống hiện nay lại là lực dao động của khối cầu màu đen nhẹ hơn trước rất nhiều, hơn nữa sự vùng vẫy lại càng ngày càng ít đi.
Thiệu Huyền kéo sợi dây về, khi nhìn thấy dáng vẻ của sâu đá thì bất giác canh chừng cho đám trẻ đang hiếu kỳ kéo lại xung quanh.
Sâu đá không bị ăn mất nhưng toàn than đã biến thành màu trắng, cuộn lại thành một hình cầu cứng đơ còn giữ nguyên trạng thái vặn vẹo như đang vùng vẫy dưới nước.
Khi kéo con sâu đá đã biến dạng lên bờ. Thiệu Huyền dùng lưng của con dao đá gõ nhẹ lên sâu đá một cái.
Cạch!
Sau khi gõ nhẹ một cái con sâu đá đã gãy đôi, gãy đôi một cách giòn rụm như vậy đó hoàn toàn không có một chút cảm giác mềm mại nào của một con sâu đá bình thường cả.
Bọn trẻ đứng bên cạnh tròn mắt kinh ngạc. Nếu như đây mà là con người thì có trở nên giòn rụm, gõ một cái là sẽ gãy ra như thế không?
Không một ai dám thử động đến mặt nước ấy mà đều tránh ra xa nhất có thể.
Thiệu Huyền lại vứt vào nước một con sâu đá khác, mỗi lần đều gặp phải tình trạng y như vậy, những con sâu đá vứt xuống nước mấy giây là đã trở nên giòn rụm, lôi lôi kéo kéo nữa ngày mà vẫn không thấy tăm hơi con cá nào.
"Không phải cá không thích ăn trùng nữa mà là hôm nay không có con cá nào quanh đây cả. Bây giờ trong nước có thứ đáng sợ như thế, chắc là cá đã chạy mất rồi. Chắc phải đợi đến lúc đám sinh vật này rời đi thì cá mới quay lại." A Huyền vừa thu dây về vừa giảng giải.
"Vậy… khi nào thì cá sẽ trở về?" Một đứa trẻ hỏi. Bây giờ thì bọn trẻ đã không còn sợ bọn cá ăn thịt người có hàm răng sắc nhọn nữa mà chúng còn rất mong chờ bọn cá quay về, chỉ cần không thấy bọn cá một ngày thôi đã hoảng hốt không yên.
"Không biết, ngày mai quay lại xem sao." Thiệu Huyền lắc đầu, còn chạy qua dặn dò chiến sĩ canh gác bên bờ hồ đừng để người trong bộ lạc rơi xuống nước, còn để một con sâu đá lai cho họ nghiên cứu nữa.
"Về nhà thôi, bện thêm nhiều dây nữa để lần sau còn dùng." Thiệu Huyền khuyên nhủ. Dây cỏ nếu như bện không chắc sẽ rất yếu, dùng được một vài lần là hỏng ngay nên dùng rất nhanh hết, vừa hay hôm nay nghỉ ngơi Thiệu Huyền nghĩ sẽ cho bọn nó đi hái cỏ rồi ngồi trong hang đá bện dây thừng.
Tuy rằng nhìn thấy tình trạng của sâu đá khiến chúng rất sợ hãi thế nhưng trong lòng chúng vẫn không cam chịu.
Nếu như hôm nay vẫn còn bắt được cá thì chúng sẽ bắt được bao nhiêu con đây? Chắc sẽ được bốn con chứ? Nếu như Caesar bắt được nhiều sâu đá hơn có thể bọn chúng sẽ bắt được nhiều cá hơn nữa. Cái mạng nhỏ của mình xem ra hôm nay không bắt được cá rồi thôi thì cứ làm theo lời A Huyền, ngày mai quay lại xem sao vậy. Nhưng mà, nếu như ngày mai cũng như thế thì sao?
Rồi ngày mốt, ngày kia thậm chí là sau này cũng không thể bắt cá nữa thì thế nào?
Nghĩ đến thôi đã thấy sợ!
Bọn trẻ trong hang cứ suy nghĩ mãi thế nên lúc bện dây chúng cũng không chuyên tâm cho lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!