Editor: Hủ Nương
Tình hữu nghị giữa tín đồ ăn vặt thành lập vô cùng dễ dàng, chỉ cần một phần điểm tâm mỹ vị , nếu không được, vậy thì hai phần!
Lý Bồng Bồng là một em gái dễ dàng tìm đề tài nói chuyện, bởi vậy Ngũ Tử Mặc nhanh chóng tám chuyện trời nam đất bắc với cô. Hai người nói nói nói, Lý Bồng Bồng cố ý vô tình đem đề tài chuyển sang hai người Sarah và Lyle.
Ngũ Tử Mặc ngay từ đầu còn chưa kịp hản ứng lại, lúc cậu nhìn trong mắt Lý Bồng Bồng chỉ có ánh sáng nhân tài đồng loại, Ngũ Tử Mặc im lặng một chút, ngộ đạo.
"Khụ khụ, tuy rằng tôi và Lyle quen nhau tại trường học nhưng quan hệ bọn tôi rất tốt, còn Sarah ấy hả, là do Lyle giới thiệu."
"Ồ?" Lý Bồng Bồng nghe thấy Ngũ Tử Mặc nói như vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, tiếp tục hỏi thăm: "Vậy cậu có biết làm sao bọn họ quen nhau không?"
"Cái này tôi không cũng không rõ lắm." Lịch sử đen tối của Lyle, thân là đồng bọn chân chính, cậu không nói thì hơn, "Nhưng mà tôi thấy cảm tình bọn họ không tồi." Ngũ Tử Mặc nói xong, lộ ra nụ cười
- chỉ
- đồng
- loại
- mới
- hiểu với Lý Bồng Bồng.
Quả nhiên, Lý Bồng Bồng không phải người phản ứng chậm, vừa thấy Ngũ Tử Mặc tươi cười, ánh sáng trong mắt càng thêm sáng ngời, chỉ hận không thể nắm tay Ngũ Tử Mặc hô to một câu: Đồng chí tốt!
Lý Bồng Bồng quay đầu nhìn Lyle đang không chú ý đến bên này, tới gần Ngũ Tử Mặc, đem đầu qua, thanh âm nhỏ lại, "Sarah đối ai cũng đều lạnh như băng, làm anh trai chị gái như bọn tôi bây giờ tương đối khẩn trường cũng không kỳ quái, cậu nói đúng không?"
Lý Bồng Bồng lớn lên cùng Mocha, đương nhiên quen thuộc với Sarah, cô vẫn luôn xem Sarah như em trai mà đối đãi. Chỉ là đứa em trai này thật sự là quá mức lạnh băng, hoàn toàn là tâm thế 'tôi đây độc thân', khiến người làm chị như cô tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Hôm nay khó có được nhìn thấy Sarah để bụng một thiếu niên như vậy không hiếu kỳ mới là lạ.
Ngũ Tử Mặc gật gật đầu với Lý Bồng Bồng, nhưng không đợi cậu tiến đến gần Lý Bồng Bồng mở miệng, cô đã bị một cánh tay kiên cố hữu lực ôm nhập trong lòng ngực. Chờ Ngũ Tử Mặc ngẩng đầu, dối diện với cậu là đôi mắt như mang theo ý cười nhưng bản năng cậu lại cảm thấy ánh mắt kia có chút giận dữ.
"......"
Đại ca à tôi cái gì cũng chưa làm, biểu tình hán tử hung ác nhìn tên khốn mơ ước vợ nhỏ nhà mình là sao hả muốn đánh nhau sao?!
Lý Bồng Bồng không biết đáy lòng Ngũ Tử Mặc phát điên, chú ý tới nhóc con vốn dĩ đang muốn đến gần tiếp tục tám chuyện với mình đột nhiên cứng đờ mắt trợn trắng, lại thấy cánh tay duỗi ra vỗ vỗ vào eo mình.
"Đừng nghịch nữa, em đang bận chuyện chính sự."
Bị Lý Bồng Bồng noi như vậy, Mocha lập tức đổi thành biểu tình oán phu đáng thương nhìn Lý Bồng Bồng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn người biến mặt trong Xuyên kịch [1], Ngũ Tử Mặc hiện tại đã không còn phát điên cũng không muốn chửi tục, cơm chó gì gì đó, ăn nhiều rồi sẽ quen....
Mới là lạ!
"Khụ khụ, hai người tiếp tục đi, tôi đi xem phía Lyle bọn họ." Ngũ Tử Mặc ngạo kiều tỏ vẻ, cậu mới không thèm làm bóng đèn cao áp! Cho các người vô đạo đức rải cơm chó khắp nơi này! Bây giờ không có người nữa rồi! Để tôi xem xem mấy người rải cho ai!
Không đợi đáp lại, Ngũ Tử Mặc lập tức tung tăng chạy đến chỗ Lyle.
Mocha hoàn toàn không thèm để ý Ngũ Tử Mặc rời đi, chính sự gì đó lát nữa nói sau, dính cạnh thân ái đối với hắn mà nói mới là quan trọng nhất!
Group tám chuyện của Lyle nhìn thấy chỉ có mỗi Ngũ Tử Mặc chạy tới, kỳ quái ngẩng đầu liền thấy Mocha lại dính trên người Lý Bồng Bồng, tất cả đều lộ ra biểu tình "tôi hiểu mà".
Chờ Ngũ Tử Mặc ngồi xuống sau, đồng bạn Mocha còn mở miệng trêu chọc cậu: "Há há, có phải cậu bị Mocha dọa chạy hay không?"
Tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng đồng đội Mocha đều là là người dễ ở chung nên Ngũ Tử Mặc bị người trêu chọc cũng không thèm để ý, bĩu môi nói, "Cơm chó bên kia tạt lên mặt tôi nhiều quá, tôi không muốn làm hộp đựng cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!