Trần Tư bị xuất huyết não.
30 phút sau khi Trần Tư được đẩy vào phòng cấp cứu, Trì Tranh chạy tới. Mạnh Thịnh Nam nhìn khuôn mặt lạnh như băng vì dầm mưa của anh, không có chút huyết sắc nào. Lúc đó Trần Tư nằm ngã trước mặt cô, cô luống cuống gọi 120 xong lập tức gọi điện thoại cho anh.
Giọng người đàn ông cố gắng bình tĩnh.
"Nghe này Thịnh Nam. Trước tiên em để mẹ anh nằm thẳng, để đầu mẹ anh gối cao, sau đó dùng khăn lạnh đắp lên trán cho mẹ. Sau khi xe cứu thương tới, nói với bác sĩ mẹ anh bị xuất huyết não, bọn họ sẽ biết phải làm gì."
Bây giờ cô nhìn Trì Tranh, cả người cứng đờ, rõ ràng đã không chịu đựng nổi.
Mạnh Thịnh Nam tới cạnh anh, nắm chặt tay anh.
"Đừng lo, cô sẽ không sao đâu."
Nhiệt độ ấm áp làm Trì Tranh giật mình, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mạnh Thịnh Nam, gật đầu một cái. Cô cảm giác được cả người anh đang căng thẳng, cổ cũng cứng đờ, trên người lạnh tới mức dọa người. Anh đứng một lúc lâu, Mạnh Thịnh Nam kéo anh ngồi xuống hàng ghế bên cạnh. Cánh tay xanh xao của Trì Tranh chống lên chân, bàn tay ôm trán, giữ tư thế kia một lúc lâu vẫn không thay đổi.
Cô có thể cảm giác được cả người anh đang run lên.
Hai tiếng sau, đèn cấp cứu tắt, Trì Tranh nhanh chóng đứng dậy, cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ đi tới tháo khẩu trang rồi nói với hai người. "Yên tâm đi, người bệnh đã qua cơn nguy kịch, nằm viện vài ngày để quan sát là được."
Trái tim treo lơ lửng của Mạnh Thịnh Nam đứng yên.
Trong phòng bệnh, cô giúp Trần Tư đắp chăn rồi lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang yên lặng.
"Em ở đây chăm sóc cô, anh về thay quần áo đi." Áo sơ mi lẫn quần jean đều ướt hết rồi.
Trì Tranh nhìn cô. "Không sao đâu."
Anh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Lục Hoài lo lắng chạy vào. Trì Tranh lạnh mặt nhìn anh ta, Lục Hoài thở phì phò kéo anh ra ngoài. Mạnh Thịnh Nam không biết chuyện gì cũng không hỏi rõ ràng, ngồi trong phòng bệnh chăm Trần Tư.
Qua một lát lâu, không thấy hai người quay lại.
Mạnh Thịnh Nam đi ra ngoài nhìn, Lục Hoài đang dựa vào tường.
"Trì Tranh đâu?"
Lục Hoài quay đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới mở miệng.
"Bên công ty xảy ra chút chuyện, cậu ta đi xử lý."
Mạnh Thịnh Nam "À" một tiếng, yên tâm rồi.
"Em về nghỉ ngơi đi, anh trông dì cho."
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. "Anh bận thì đi đi, mình em chăm cô cũng được."
Một lúc sau, Lục Hoài nở nụ cười.
"Không biết đời trước thằng này này đã làm được chuyện tốt gì."
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu cong môi cười.
Lục Hoài thở dài. "Hai năm trước cũng như thế này, dì Trần bị bệnh nặng, cậu ta ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu suốt đêm, tóc cũng bạc, cả người không còn sức."
Mạnh Thịnh Nam chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt không nói ra được ngạc nhiên.
"Tiểu Mạnh, em biết không, lúc ấy cậu ta tiền đồ vô lượng."
Lục Hoài cười bi thương. "Là bị anh níu chân lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!