Chương 47: (Vô Đề)

Câu nói kia của Trì Tranh khiến Mạnh Thịnh Nam cười ngây ngô giữa lúc nửa đêm, nhiều năm qua đi, anh thay đổi quá nhiều, duy chỉ có giọng nói này chẳng đổi bao nhiêu. Anh vẫn cứ bận rộn như cũ, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới gọi điện nói chuyện cùng cô.

Ở Hàng Châu vài ngày nữa, Mạnh Thịnh Nam cũng nên về Giang Thành rồi.

Sáng hôm đó bà ngoài đưa cô đi chợ, tiếng người rao bán thức ăn khiến cả khu chợ trở nên ồn ào.

Có lẽ là do khi ở trường học ăn không đúng bữa nên dạ dày cô không được tốt, bà ngoại nói phải uống canh củ cải trắng, sáng sớm uống một ly nước ấm, ăn cháo bỏ ít muốn, ăn cơm đúng bữa, không được ăn đồ chua cay, cũng không được ăn đồ quá lạnh hay quá nóng, đói bụng cũng phải ăn chậm.

Mấy hôm trước bệnh dạ dày của cô lại tái phát.

Uống nước cũng thấy xót ruột, nằm ở trên giường không có sức nói chuyện với ai.

Cô năm nay 24 tuổi rồi lại còn phải để bà ngoại đêm nào cũng xoa bụng cho mình. Cô sợ ngứa, vừa đau vừa cười khanh khách. Bà ngoại kể chuyện ở quê nhà, đọc kinh văn cho cô nghe, dỗ cô ngủ say. Có đôi khi cô vô cùng khó chịu, bà ngoại thương cô, nghẹn ngào nói chuyện với cô, viền mắt còn đỏ ửng. Cô ôm chăn dịch sát lại gần bà ngoại, mắt vẫn còn nước mắt, nói với bà ngoại không sao cả, lát nữa sẽ khỏe.

Sáng hôm đó tỉnh lại, con mèo nhỏ nằm ở giữa cô và bà ngoại.

Cô dùng tay trêu con mèo, mèo nhỏ lại nghịch ngón tay cô.

"Nó liếm tay con." Mạnh Thịnh Nam vui vẻ nói.

Bà ngoại cười, lại gần chạm vào móng vuốt mèo con, giọng nói già nua.

"Lại đây, nắm chặt tay."

Có một lần mèo nhỏ và cô chơi cùng nhau, cô đi lên phía trước, mèo nhỏ lùi chân giữ một khoảng cách với cô. Cô đi về phía trước, mèo nhỏ lại giữ khoảng cách xa hơn. Cô không đi nữa, về phòng bếp nói với bà ngoại. "Sao con đuổi nó mà nó lại chạy."

Bag ngoại đag nấu cháo, cười vui.

"Chắc là đói bụng, muốn dụ con tìm tới hộp thức ăn lấy cho nó."

Cô lên lầu lấy thức ăn cho mèo, gọi meo meo.

Con mèo nhỏ lập tức chạy tới cọ cọ chân cô, vui vẻ ăn.

Mạnh Thịnh Nam nói nhỏ. "Bà ngoại nói đúng thật."

Lúc đó cô còn muốn về nhanh chút với Trì Tranh, bây giờ cảm thấy hơi thẹn với bà ngoại. Bà ngoại nói mất chuyện còn bé của cô khiến Tiểu Hàng cười haha. Ông ngoại thích xem tin tức, bà ngoại bên cạnh giành cái điều khiển từ xa với ông, hai người mới cãi nhau xong, quay đầu đã làm hòa. Sau đó một mình cô về Giang Thành, Mạnh Hàng còn muốn chơi nên về sau.

Cùng ông bà ngoại ăn một bữa cơm, 3, 4 giờ chiều cô lên đường về Giang Thành.

Tiễn cô ra taxi, bà ngoại bỏ thêm ít đồ vào túi cô.

"Gì đây ạ?"

Cô mở ra xem, là sữa chua tự ủ.

Bà ngoại cười. "Rảnh nên làm."

Tới khi xe đi rất xa, cô quay đầu nhìn lại, bà ngoại vẫn còn đứng đó. Mạnh Thịnh Nam ngồi ngay ngắn xong bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho Trì Tranh. Đau bụng muốn chết cô cũng không nói với anh, chỉ sợ anh biết thì phiền. Lúc ấy giọng nói của cô yếu ớt như thể, nói chuyện với anh chỉ sợ anh lại lo.

Cô nhìn đường lớn phía xa xa, muốn gọi một cuộc điện thoại cho anh.

Lúc Mạnh Thịnh Nam gọi tới, Trì Tranh đang làm ổ ở Kim Đỉnh. Tối hôm qua anh về cửa hàng lấy màn hình máy tính rồi làm rơi điện thoại, bây giờ chăm chú gõ code quên mất chuyện này. Sử Kim mệt mỏi nằm ngửa người trên thảm trải sàn.

Lục Hoài ước ao. "Cậu ta cũng biết hưởng thụ thật đấy."

Trì Tranh cười..

Lục Hoài cũng muốn nghi một lát, đứng dậy cầm mì ăn liền ra, ném cho Trì Tranh một hột, vừa rót nước vừa hỏi. "Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!