Từ năm 18 tuổi đến 22, tính sơ sơ cũng chỉ có 1460 ngày. Thời gian dài như vậy, Mạnh Thịnh Nam nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thì đã qua rồi. Dường như lại nhớ tới buổi chiều ngày 17/9/2006, cô kéo vali hành lý đứng ở cửa Trung Nam, nhìn mặt trời chói lọi trên đầu rồi đi vào.
Nửa năm trước khi tốt nghiệp, chân bận tới nỗi không chạm đất.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày cô đều phải theo tiền bối ở tòa soạn báo chạy tới chạy lui bên ngoài, buổi tối về không được đi ra ngoài nữa, sau đó lại phải chuẩn bị báo cáo cho ngày hôm sau, thức tới 2, 3 giờ sáng mới được ngủ. Lý Đào còn khổ hơn cô, làm thực tập, mỗi ngày đều phải nhìn sắp mặt của cấp trên để sống, lo không còn đất sống ở Trường Sa.
Khoảng giữa tháng 5, công việc thực tập của Mạnh Thịnh Nam kết thúc.
"Viết thế nào rồi?"
Lý Đào mới chạy từ bên ngoài về, mệt mỏi ngồi trên ghế, lúc đó cô đang ngồi gõ bàn phím lạch cạch.
"Khoảng cách đạt yêu cầu còn xa lắm." Cô nói
Lý Đào than một tiếng. "Không thử mười hai mươi lần cũng sẽ không gọi là luận văn tốt nghiệp."
Mạnh Thịnh Nam cười cười, con mắt nhìn chằm chằm vào Microsoft Word, đang nghĩ nên viết câu tiếp theo như thế nào. Trong ký túc xá, ngoại trừ cô và Lý Đào, những người còn lại đều phải kiểm tra, bây giờ chắc đang múa bút thành văn, vùi đầu trong thư viện tự học.
"Được rồi, cậu viết về đề tài gì?" Lý Đào hỏi.
"Sự phát triển của báo chí."
Lý Đào lại than một tiếng. "Tớ nói này, cậu tốt nghiệp xong thật sự không ở lại Trường Sa sao?"
"Ừ."
Mạnh Thịnh Nam dừng lại động tác gõ chữ, quay đầu nói. "Về Giang Thành."
"Không phải là do Lục Tư Bắc đi du học nên cậu chịu đả kích chứ?"
Lý Đào hỏi xong rồi mới cảm thấy hối hận, Mạnh Thịnh Nam nhìn cô nàng một cái, chậm rãi lắc đầu. Từ khi Lục Tư Bắc đi, cô có thêm thời gian suy nghĩ, thật ra anh đi du học, làm sinh viên trao đổi rất tốt, ai cũng không thể cản. Nếu suy nghĩ kỹ một lần, hai người hình như chỉ mới bên nhau nửa năm, bây giờ cách xa nhau như vậy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng lệch nhau, ít khi liên lạc với nhau, thỉnh thoảng chỉ nhắn vài tin nhắn, là lời thăm hỏi thông thường.
"Tớ chỉ muốn về quê tớ thôi."
Lý Đào "À" một tiếng. "Vậy bây giờ hai người các cậu..."
"Không biết."
Anh không nói chia tay, cô cũng thế.
Lý Đào không hỏi thêm gì nữa, Mạnh Thịnh Nam tiếp tục vùi đầu viết luận văn. Vừa rồi mới nghĩ được nhiều như thế, bây giờ một chữ cũng không nghĩ được. Cô sững sờ nhìn máy vi tính, nhớ tới Giáng sinh năm ngoái có tuyết rơi, đêm hôm đó anh nói với cô. "Chuyện du học, anh muốn nghe ý kiến của em."
Lúc đó cô nở nụ cười. "Đương nhiên là ủng hộ."
Bây giờ nhớ lại, cũng là bắt đầu từ khi đó hai người từ từ xa nhau, Mạnh Thịnh Nam thở dài tắt văn bản đi, tìm một trò chơi giải sầu đề không suy nghĩ về vấn đề này nữa, chơi một lúc lâu cũng không cảm thấy hứng thú, cô ngẩng đầu hỏi cô nàng giường trên.
"Lý Đào, chuyện đi du học cậu thấy thế nào?"
Cô nàng nhìn lên trần nhà. "Có tiền đồ, đi một lần rồi cầm mấy cái bằng về nhà, nhìn ai cũng thấy tự tin."
"Nếu có cơ hội cậu có đi không?"
Một năm sau khi Chu Ninh Trì đi, Trương Nhất Diên cũng đi theo, một đi không thèm trở lại. Sau đó Lục Tư Bắc cũng đi, người bên cô đều đi những con đường khác nhau, chỉ có mình cô vẫn cứ đứng yên tại chỗ.
"Tớ không có tiền, không có gia thế cũng chẳng có ai chống lưng, lăn lộn ở Trường Sa cũng đủ mệt rồi." Lý Đào nói xong cười rộ lên len. "Bây giờ mục tiêu phấn đấu đầu tiên của tớ là phải
- có
- tiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!