Chương 3: (Vô Đề)

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải, tôi là mời cả hai người, cả hai người cùng đến..."

"Không đi." Mạnh Dao dứt khoát từ chối, "Xúi quẩy. Vả lại với cái bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của cậu, làm sao nấu được món ngon chứ?"

Đồng nghiệp ở bàn bên cạnh nghe không lọt tai nữa, khẽ khàng khuyên:

"Mạnh Dao cậu nói ít thôi, Tô Tình nhát gan, cô ấy thực sự sợ rồi."

Ai cũng biết tôi nhát gan.

Có lần, một khách hàng quan trọng của công ty đến thăm, bị lạc đường ở dưới tòa nhà, vừa hay gặp tôi đi đến cửa hàng tiện lợi nên tiến lên hỏi đường.

Tôi đương nhiên biết công ty ở tầng nào, nhưng nhìn thấy gương mặt xa lạ của anh ta, trong lòng tôi cảnh giác cao độ, sợ rằng anh ta là kẻ xấu, hoặc là một kiểu lừa đảo mới.

Tôi lập tức cúi đầu, nói qua loa một câu "không rõ", rồi chạy đi như thể đang chạy trốn khỏi tử thần.

Kết quả thì ai cũng có thể đoán được.

Một giờ sau, tôi ở trong phòng họp, cùng với vị khách hàng kia nhìn nhau chằm chằm.

Sắc mặt sếp khó coi đến cực điểm, sau đó trong cuộc họp toàn phòng đã gọi tên chỉ trích tôi, tiền thưởng cũng tan tành mây khói.

Từ đó về sau, "Tô Tình nhát gan" trở thành trò cười công khai trong công ty.

Lúc này, Mạnh Dao nghe thấy có người bênh vực tôi, vẻ khinh thường trên mặt cô ấy càng đậm hơn:

"Cô ấy nhát gan ư? Nhát gan mà cô ấy dám sống một mình ở nơi đó sao?"

"Tôi thấy cô ấy chỉ cố ý giả vờ đáng thương, để câu kéo lòng thương hại thôi."

Tối hôm đó, tôi phải mất rất lâu để tự trấn an tinh thần, mới chần chừ bước về nhà.

Vừa đi đến cổng khu chung cư, số điện thoại kia lại gửi đến một tin nhắn:

"Sợ đến nỗi không dám về nhà nữa à?"

Trong giây lát, tôi suýt bật khóc thành tiếng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi lập tức chọn cách báo cảnh sát.

Rất nhanh sau đó, hai viên cảnh sát đã tìm thấy tôi đang co quắp một góc ở cổng khu chung cư.

Tôi nức nở nói lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Người cảnh sát lớn tuổi hơn an ủi tôi:

"Đừng sợ."

"Chúng tôi sẽ đưa cô về nhà trước, sau đó ghi nhận lại tình hình."

"Bởi vì hiện tại đối phương cũng không có hành vi ác ý rõ ràng, cho nên theo quy định, chúng tôi cũng chỉ có thể ghi nhận trước..."

Dưới sự hộ tống của họ, tôi trở về nhà.

Sau khi kiểm tra, khóa cửa không có dấu vết bị cạy, vị trí đôi giày nam ở cửa không thay đổi, bên trong cũng không có cái gọi là kẹp giấy.

Trước khi cảnh sát rời đi, họ đề nghị tôi mua camera giám sát để lắp đặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!