Chương 9: (Vô Đề)

Rõ ràng còn gần hai tháng nữa mới đến lễ kỷ niệm thành lập trường, vậy mà dạo gần đây, ngày nào thầy Chu cũng tới nhắc nhở tôi một lần, thậm chí lúc rảnh rỗi cũng tranh thủ ghé qua xem tôi tập.

Tôi không hiểu nổi một giáo viên cố vấn đại học tại sao lại rảnh rỗi đến mức này.

Nhưng mỗi lần quay đầu lại, tôi đều thấy thầy ấy đang chăm chú nhìn tôi chơi đàn. Nếu tôi bắt gặp ánh mắt ấy, thầy còn mỉm cười cổ vũ tôi nữa.

Xúc động quá! Trách nhiệm trên vai tôi bỗng chốc nặng nề hơn!

Tôi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mang vinh quang về cho khoa Công nghệ Thông tin, không phụ sự kỳ vọng của thầy Chu!

Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi dần nhận ra có gì đó không ổn.

Ví dụ như bây giờ.

Tôi nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của thầy Chu khi đang nhìn chằm chằm vào chiếc đàn piano, không khỏi trầm tư suy nghĩ.

Không biết là mắt tôi có vấn đề, hay cây đàn piano bình thường này có vấn đề đây?

Tôi nhìn lại một lần nữa.

Rồi tôi men theo ánh mắt của thầy Chu, vượt qua cây đàn piano, và nhìn thấy một chị gái xinh đẹp bên kia.

Chính là cố vấn của Lâm Khả Khả.

Tay tôi trượt một cái, khiến đàn phát ra một âm thanh nặng nề và lạc tông.

Thầy Chu giật mình thu ánh mắt lại, nhìn tôi và lập tức nói:

"Bạn học Kiều sao thế? Có chỗ nào chưa hiểu à?"

Vừa nói, thầy vừa đứng dậy đi về phía tôi.

"À, về âm nhạc thì thầy cũng không rành lắm."

Thầy nhìn bản nhạc, rồi thở dài đầy ngại ngùng, "Đều tại thầy không tốt, không có năng khiếu âm nhạc."

Rất to! Một chút cũng không giống như đang thấy ngại!

Chị gái xinh đẹp đang hướng dẫn các sinh viên khoa Âm nhạc tập luyện ở bên cạnh, nghe vậy liền quay đầu lại.

"Bạn học Kiều Mịch có chỗ nào chưa hiểu à? Tôi có thể giúp bạn xem qua đấy!"

Tôi há miệng, "Không, chỉ là tay em bị trượt thôi..."

"À đúng đúng đúng! Cô Dương, cô qua đây xem giúp bạn Kiều Mịch một chút đi." Thầy Chu gật đầu liên tục, "Tôi suýt quên mất cô cũng ở đây, cô hiểu về âm nhạc mà."

Nói xong, thầy lùi lại một bước, chờ cô Dương bước tới.

Chị gái xinh đẹp ấy không chỉ là cố vấn của khoa Âm nhạc mà còn là giảng viên thanh nhạc của đại học.

Cô ấy đi đến bên cạnh tôi, dịu dàng hỏi:

"Em gặp khó khăn ở chỗ nào vậy?"

Thầy Chu đứng bên cạnh liên tục nháy mắt với tôi.

"Đoạn này không theo kịp lắm." Tôi thở dài, tiện tay chỉ vào một chỗ trên bản nhạc.

"Ở đây à?" Cô Dương ngừng lại một chút, rồi nói: "Phần này thì, chỉ cần luyện tập thêm là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!