Chương 8: (Vô Đề)

Không nói rõ ra thì tôi còn tưởng anh ấy bị tóm vào đồn rồi chứ.

Dư Phóng đứng bên cạnh, mặt mày ủ rũ: "Tôi làm gì có cách liên lạc với cậu đâu! Cả sáng tôi kín lịch học, trưa tan học còn chưa kịp ăn cơm, phải chạy khắp nơi hỏi thăm cậu."

"Cuối cùng vẫn là Lâm Khả Khả đưa cho tôi thời khóa biểu của cậu, tôi mới tìm được đến đây."

... Lâm Khả Khả kiếm đâu ra thời khóa biểu của tôi vậy?

Thôi kệ, không quan trọng.

"Sao anh ấy không tự nhắn tin cho tôi?"

"À... Ờ thì, anh ấy quên mang điện thoại." Dư Phóng thoáng tránh ánh mắt tôi, lúng túng nói: "Mà tôi cũng đâu biết mật khẩu điện thoại của anh ấy đâu."

"Thôi kệ, vậy ba anh ấy bắt anh ấy về làm gì? Vì vụ đánh nhau hôm qua à?"

Dư Phóng gật đầu: "Hôm qua chắc là Trưởng ban Tôn đã gọi điện cho ba anh An rồi. Lúc anh ấy ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, lúc đó đã đoán được là ba sẽ tìm đến, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy."

" nhà gần trường đúng là khổ ghê, lên đại học rồi còn bị mời phụ huynh."

Tôi bỗng nghẹn lời.

Cảm giác như bị đâm một nhát.

"Ba anh ấy nghiêm khắc lắm à?"

"Ừ, hơn nữa còn rất ghét anh An đánh nhau." Dư Phóng thở dài, "Hai người cãi nhau không ít lần, quan hệ giữa họ vẫn luôn căng thẳng."

Chuyện này thuộc phạm trù xung đột gia đình rồi.

Vượt ngoài khả năng xử lý của tôi.

Tôi xua tay: "Được rồi, tôi biết rồi, đợi anh ấy quay lại rồi tính."

Nói xong định rời đi, nhưng thấy Dư Phóng vẫn đứng yên tại chỗ.

Nghĩ lại, hình như tôi hơi vô tình nhỉ?

Dù gì cũng là cậu ta đi tìm tôi cả buổi trưa.

Tôi nở nụ cười thân thiện: "Cậu muốn đi ăn với tôi không?"

Nếu lúc này có gương, chắc chắn tôi sẽ thấy mình cười đúng chuẩn tám chiếc răng, cực kỳ hòa nhã thân thiện.

Nhưng Dư Phóng lại liên tục lùi về sau: "Không không không, tôi không đói chút nào, cậu cứ đi ăn đi, tạm biệt!"

Nói xong lập tức chạy biến.

Lúc nãy không phải cậu còn kêu bận đến nỗi chưa kịp ăn trưa sao?

Tôi thở dài, tâm trạng không tốt lắm, lặng lẽ lê bước đến căng tin, vừa ăn vừa rơi nước mắt hết hai bát cơm đầy.

Tôi cứ tưởng Trình An sẽ sớm quay lại.

Nhưng cả tuần trôi qua, vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

Cũng không hề nhắn tin cho tôi.

Tôi ngồi trước máy tính, nhưng không thể tập trung nổi vào bài giảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!